Vừa ra khỏi phòng mổ, người đầu tiên Trần Trà nhìn thấy chính là Trình Đường. Anh đứng thẳng tắp ở cửa phòng mổ, khuôn mặt căng cứng như thể ai nợ anh mười vạn, nhưng nhịp thở lại rất gấp, có lẽ là vừa mới nhận được thông báo nên vội vàng chạy tới. Thấy Trần Trà được đẩy ra, yết hầu Trình Đường chuyển động, mắt lập tức đỏ hoe.
Mắt Trần Trà cũng cay cay, cô chớp mắt vài cái, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng sinh nhật! Anh có thích món quà em tặng không?” Miệng Trình Đường mở ra vài lần, nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ biết gật đầu thật mạnh. Anh tất nhiên rất thích! Thích món quà là tình thân máu mủ cô đã trao. Nhưng anh cũng sợ, sợ mất cô.
Y tá đẩy đến một chiếc giường khác, bảo Trương Hiểu Mộng trải chăn và lót giấy vệ sinh dày lên, sau đó chuyển Trần Trà sang giường mới. Mấy người cùng nhau nâng tấm trải giường bên dưới Trần Trà lên, chuyển cô sang chiếc giường mới. Trương Hiểu Mộng có chút kinh nghiệm, lập tức đắp kín chăn cho Trần Trà từ đầu đến chân, che kín mít: “Đợi về phòng rồi nói sau, bây giờ Trần Trà đã vào thời kỳ ở cữ, không thể bị gió lạnh.”
Trần Trà rất yếu, nhưng luôn cảm thấy bị trùm kín từ đầu đến chân rồi đẩy đi có cảm giác rất quen thuộc. Mạt Lị thực sự rất chu đáo, đã sắp xếp cho Trần Trà một phòng đơn. Cả nhóm biết hai vợ chồng này chắc chắn có điều muốn nói, sau khi dọn dẹp xong đơn giản và đặt bé Nhất Nhất đã ngủ say vào giường em bé bên cạnh, họ liền rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ vừa nghỉ hưu ngày đầu đi làm dặn dò thêm một số điều cần chú ý, rồi cũng cùng Mạt Lị rời khỏi. Trình Đường ngồi xổm bên giường, nắm lấy bàn tay không bị ghim kim tiêm của Trần Trà, cúi đầu chôn mặt vào lòng bàn tay cô. Không lâu sau, lòng bàn tay đã ướt đẫm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây