Trần Trà không nói gì.
Nhưng cô biết người thôn Tiền Du đều tin vào một câu nói: “Thứ gì cũng có thể mặc cả! Nhưng tiền của bác sĩ và giáo viên thì không thể thiếu cũng không thể mặc cả.”
Họ cho rằng, thiếu học phí, thầy giáo không dạy đàng hoàng thì sao? Thiếu tiền thuốc, bác sĩ không chữa hết bệnh thì sao?
Nếu đã đến mức phải trả giá với bác sĩ, thì thực sự đã bị dồn đến bước đường cùng.
“Tôi là trưởng thôn. Họ nghèo tôi cũng có trách nhiệm. Nhưng tôi cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có thể học hỏi mấy thôn tốt hơn. Thôn phía Đông ta cũng nghèo như ta, nhưng thôn phía Tây thì khá hơn nhiều. Tôi suy nghĩ cẩn thận, thôn phía Tây ngoài nhiều ruộng hơn ta, cũng chỉ là hơn mỗi cánh đồng lúa nước trước thôn. Đất ruộng của họ so với thôn ta có tốt hơn. Nhưng cách nhau có vài dặm, tốt hơn đến mức nào được? Tôi nghĩ người ta trồng được lúa nước thì thôn ta cũng trồng được. Để không như lần trước ngay cả giàn mạ cũng trồng không nổi, trước đó không lâu tôi còn tìm trưởng thôn thôn bên để hỏi chút kinh nghiệm trồng trọt, chút nữa tôi nói kỹ hơn cho cô. Về khoản nợ sở thủy lợi, cô nghe tôi một câu thôi, cứ nợ thêm vài hôm đi! Đến mùa thu hoạch rồi trả. Nếu không cô mà đi thôn đòi tiền cũng không đòi nổi đâu. Tiền trong tay người dân, mỗi đồng bỏ ra đều là rướm máu cả.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây