Trình Đường cười khổ: “Thực sự không có thời gian. Nhưng mà, vài tháng nữa bụng em sẽ to lên, sẽ rất mệt.”
Trần Trà không sao cả, lắc đầu: “Yên tâm, em chỉ động miệng thôi.”
Giờ đây trong thôn ai cũng sợ cô, cũng nợ cô, không đến mức phải tôn cô một bậc, nhưng trước khi nói chuyện với cô cũng phải cân nhắc chút đỉnh.
“Nhưng mà em vừa nói đúng đấy. Việc kinh doanh của chúng ta càng ngày càng lớn, thực sự cần người giúp đỡ đáng tin cậy. Nếu không thì gọi cậu hoặc anh cả qua đây nhé?” Trình Đường đề nghị.
Trần Trà lắc đầu: “Em cũng nghĩ đến việc này rồi. Nhưng nhà bên ngoại giờ cũng đang bận rộn không ngơi chân, người nhà đều đã qua giúp cả rồi. Em bảo họ thuê người mà họ lại tiếc. Đợi một thời gian nữa đi! Khi đó chúng ta tranh thủ qua đó một chuyến, sắp xếp lại chuyện nhà máy, sau đó để cậu qua đây. Anh cả thì phải chăm sóc bà ngoại với chị dâu và bọn trẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây