“Đúng, mười mấy nhà này cũng không nhiều. Nhưng họ hàng của họ thì sao? Như nhà họ Vương, chỉ có mình Vương lão nhị mua vợ thôi. Nhưng anh em ruột anh ta có ba, anh em họ cũng phải bảy tám người. Thế là được mười mấy nhà chứ gì? Rồi người thân của họ nữa, đều muốn tới gây chuyện với hai người. Thế thì bao nhiêu nhà rồi?”
“Chỉ một nhà mua vợ đã kéo được mấy chục người. Cô thử nghĩ xem, nhà họ Vương này còn là nhà nhỏ, trong đó còn có cả người nhà họ Đàm. Nhà họ Đàm là họ lớn, không nói là chiếm một nửa thôn thì cũng là hơn một phần tư rồi nhỉ?”
“Thêm mấy nhà khác nữa, nói nửa thôn cũng chẳng quá đâu. Hai người làm sao mà đấu lại bao nhiêu đó người?” Lý Nhân Chi càng nói càng kích động.
Trần Trà rót cho cô ấy một cốc nước, không tin thôn Tiền Du có thể đoàn kết đến thế: “Lý là vậy, nhưng đâu phải tất cả họ hàng đều đối tốt với nhau đến thế?”
Nói như nhà họ Trình, Trương Hồng Diễm và Lưu Châu không phải như nước với lửa, chỉ khi có việc lớn mới có thể đoàn kết với nhau?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây