Mặt Trần Trà cũng lạnh đi, hôm qua gặp biến cố cô có chút sợ, nhưng nỗi sợ này đã biến thành cơn giận bừng bừng khi những dân làng kia không chịu dừng trò quấy rối lại.
“Sẽ bắt được!” Giọng cô chắc nịch.
Nhưng Trình Đường vốn luôn ủng hộ cô làm gì cũng được, nay lại lắc đầu, nói: “Trần Trà, chúng ta chuyển nhà đi?”
Trần Trà ngớ người, đuôi mắt dài hơi mở ra vì kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình nghe được, hỏi anh: “Anh nói gì?”
Trình Đường nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Giờ chúng ta có tiền rồi, có thể lên thành phố mua một căn nhà, hoặc mua đất xây một căn nhà. Tóm lại, chúng ta rời khỏi thôn Tiền Du. Ở đây vốn chẳng có gì đáng để chúng ta lưu luyến.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây