Thấy cô tỉnh, Trình Đường bế cả người lẫn chăn xuống giường, đặt lên ghế bên cạnh, dặn dò: “Em ở đây đừng nhúc nhích, anh ra ngoài xem.”
Nói xong, anh rút cây gậy chặn cửa lao ra ngoài.
Trần Trà vừa tỉnh giấc còn phản ứng chậm, đến khi cô nhận ra thì Trình Đường đã chạy ra rồi, cô cắn răng, mặc đồ mỏng manh chạy theo ra ngoài.
Đẩy cửa, chỉ thấy Trình Đường đứng giữa sân.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Trình Đường như một bức tượng điêu khắc hình người, đứng giữa cơn gió lạnh lẽo phương Bắc, lại còn lạnh hơn cả gió.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây