“Vì biết hai người đi xa, nên họ không đến tiệm tạp hóa gõ cửa, nhưng lại lượn lờ xung quanh đó.”
“Không chỉ nhà họ Vương không chịu đi, họ còn gọi cả thôn cùng đi tìm cô gái đó. Chẳng bao lâu, người tìm cô ấy ngày càng đông, tất cả hàng xóm quanh đây đều mở đèn trong sân, cầm đèn pin đi tìm người. Đèn sáng còn hơn cả Tết, làm sao mà chạy thoát được.”
“Chúng tôi trốn một lúc thì trưởng thôn cũng tới, ông ấy dùng loa phát thanh kêu gọi cả thôn giúp tìm cô gái. Nhà họ Vương còn đi từng nhà gõ cửa hỏi thăm.”
“Tôi với Tân Kiến không được như chị, chẳng biết phải làm gì, chỉ biết ngẩn người. Cô gái nhìn chúng tôi một lát rồi quay người bỏ chạy.”
Trần Trà khép mắt lại, thở dài rồi nói: “Chắc cô ấy sống trong sợ hãi quá lâu rồi, không dễ tin ai, sợ hai người không có cách nào nên sẽ bán đứng cô ấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây