Bà Tôn càng chắc chắn hơn về suy đoán trong lòng, nhưng bà ta càng thấy Trần Trà như vậy, lại càng không vội mở lời, thảnh thơi cầm ly trà nhấp một ngụm, còn không quên rót cho Trần Trà một ly.
Trần Trà xoay qua xoay lại một hồi, giọng nhẹ như muỗi: “Bà Tôn, tôi đoán bà cũng nghe người ta nói xấu sau lưng tôi. Haizz!” Cô thở dài một tiếng, nhìn như sắp khóc đến nơi: “Không giấu gì bà, năm ngoái tôi đi bệnh viện nhiều lắm, mọi người chỉ nhìn thấy tôi uống thuốc Đông y, thực ra tôi còn uống cả thuốc Tây nữa. Nhưng mà cái bụng này…”
Trần Trà đặt tay lên bụng, lại thở dài đầy đau khổ: “Nó không chịu theo ý tôi!”
Mấy chuyện đó bà Tôn dĩ nhiên đã biết, nhưng bà ta giả bộ không biết, chỉ tỏ vẻ đồng cảm: “Cô còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.”
Thấy bà Tôn mãi không chịu hé miệng, Trần Trà đành nói thẳng: “Bà Tôn, hôm nay tôi đến tìm bà là mong bà giúp đỡ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây