Trần Trà mím môi: “Mong là vậy!”
Trong lòng cô vẫn thấp thỏm không yên.
Có lẽ ai cũng vậy, càng thiếu cái gì lại càng mong muốn cái đó. Trước kia cô không cảm thấy bản thân muốn có con, nhưng giờ càng không thể có lại càng mong mỏi có thai, sinh ra một bé con để chơi đùa.
Trương Hiểu Mộng an ủi: “Mẹ tôi bảo chuyện này không thể cứ đinh ninh trong đầu. Chị càng lo lắng thì càng khó có. Không nghĩ tới nữa, có khi lại dính thai.”
Trần Trà gật đầu: “Ừ. Tôi sẽ cố gắng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây