Trần Trà khinh bỉ nhìn Khổng Từ, cười khẩy: “Chỉ là cuốn sổ hộ khẩu thôi mà, bà cứ giữ lấy đi! Tôi có mười nghìn, đủ để mua cho con mình hộ khẩu thành phố rồi! Mà kể cả có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng chẳng thèm cho bà một xu!”
Chuyện hợp pháp hay không thì chẳng cần nói, nhưng có tiền thì việc gì chẳng làm được. Quy luật này mấy ngàn năm vẫn luôn đúng.
Trình Đường ban đầu còn hơi do dự, nhưng nghe xong mấy lời của Trần Trà, anh không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng túm cổ áo Khổng Từ kéo qua một bên.
Khổng Từ vùng vẫy loạn xạ, dùng tay chân tấn công lại Trình Đường. Nhưng tiếc rằng Trình Đường cao to hơn, tay chân dài, Khổng Từ người nhỏ bé, dù cố gắng hết sức cũng chỉ như chú hề treo lủng lẳng trong tay anh.
Thấy đánh không tới Trình Đường, Khổng Từ quay đầu hét vào mặt Lý Trường Thanh: “Lý Trường Thanh, ông bị điếc rồi hả? Không thấy người ta đang đánh vợ mình à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây