Lý Phương Phương vốn đang đầy vẻ đau khổ áy náy, nghe Trần Trà nói vậy, lập tức siết chặt nắm đấm, mắt đỏ hoe, phản bác lại Trần Trà: “Tôi là con gái chưa từng ra khỏi thôn, đi đâu mà tìm anh ấy? Một mình tôi làm sao nói lại được người ta? Huống hồ đó là mẹ tôi mà! Bà ấy sinh tôi nuôi tôi, tôi còn có thể đi tố cáo bà ấy sao? Anh ấy…”
Lý Phương Phương cũng không hiểu tại sao những việc vốn dĩ vẫn thấy hợp lý khi nói ra vào lúc này lại giống như hạ thấp bản thân trước mặt Trần Trà, lời nói chuyển hướng: “Tôi và cô không giống nhau, cô chẳng qua chỉ là may mắn mới có thể ở bên Trình Đường! Cô dựa vào gì mà nói tôi không đủ thích anh ấy? Chúng tôi có hai mươi năm tình nghĩa, cô sao so được? Trần Trà, tôi nhịn cô không phải vì sợ cô! Tôi chỉ không muốn Trình Đường khó xử. Cô tin không, chỉ cần tôi nói một câu, Trình Đường nhất định sẽ bỏ cô để lấy tôi!”
Trần Trà nhướn mày, kinh ngạc hỏi lại: “Ai cho cô sự tự tin đó?”
“Dựa vào tình cảm của Trình Đường dành cho tôi!”
Trần Trà nhất thời không biết nên thương hại Lý Phương Phương hay thương hại Trình Đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây