Nghĩ vậy, Trình Đường còn đùa với Trần Trà: “Nếu bác hai biết em sẵn sàng chi tiền vì anh như vậy, chắc đã ra giá cao để bán anh cho em rồi.”
Trần Trà vốn định đùa lại một câu “Em không thèm rác rưởi đâu!” nhưng thấy Trình Đường miệng nói đùa mà mắt lại thoáng vẻ ảm đạm, cô vội nói: “Đó là do bà ta không có mắt nhìn! Anh là bảo vật vô giá của em, làm sao có thể định giá được? Giá đó không phải dành cho anh, mà là dành cho Trương Hồng Diễm và thím Lý thôi.”
Trình Đường bị lời tỏ tình phóng đại của cô làm bật cười, lắc đầu: “Vậy em lỗ rồi! Họ không đáng.”
Trần Trà gật đầu: “Đúng, họ không đáng!” Thế nên anh đừng buồn, dù cả thế giới này có bỏ rơi anh, em cũng sẽ không bao giờ.
Lời tỏ tình chưa kịp thốt ra, đã có người trong đám đông nhận ra Trần Trà, nhiệt tình chào hỏi: “Trà Trà đến rồi à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây