Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Chương 372: C

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Đường còn hứa rằng nếu không thích một số món nội thất trong nhà mẫu thì có thể thay đổi mẫu khác với giá gốc.

Ban quản lý càng hài lòng, công nhân dĩ nhiên càng vui.

Trần Trà cũng rất vui: “Vậy sang năm anh có nhiều việc để làm rồi.”

“Ừ, em cứ ở nhà đếm tiền thôi.” Nếu hoàn thành xong đợt nhà này, ước tính ít nhất cũng kiếm được sáu con số.

Trần Trà cười khúc khích, đưa tay chạm vào khuyên tai của Trình Đường.

Sau ba ngày, tai xỏ lỗ có thể thay khuyên bạc, nhất là Trần Trà không đổi không được, tai cô bị viêm sưng đỏ.

Họ chọn kiểu khuyên rất đơn giản. Khuyên của Trần Trà là hình tròn, gắn viên đá đỏ; của Trình Đường là hình vuông, gắn đá đen.

Ban đầu Trần Trà chỉ muốn Trình Đường tháo khuyên tai ra để lỗ khuyên tự lành.

Cô chỉ muốn anh chịu đau giống mình, không phải để anh bị cười nhạo.

Làm gì có đàn ông nào lại đeo khuyên tai chứ?!

Trình Đường không chịu tháo, vì tai Trần Trà vẫn chưa lành, hiện tại mỗi ngày đều sưng đỏ, rất khó chịu. Anh cũng yêu cầu cô tháo ra, nhưng cô không chịu, cảm thấy mình đã chịu đau mấy ngày nay, bỏ dở giữa chừng thì quá phí.

Trần Trà ghét nhất là chịu thiệt. Thế nên Trình Đường kiên quyết cùng cô.

Còn việc có bị ai cười nhạo không, Trình Đường hoàn toàn không quan tâm.

Không biết có phải do ngoại hình hay không, nhưng Trình Đường đeo khuyên tai lại không chút nữ tính, ngược lại còn có một sức hút khó tả, không làm giảm đi vẻ nam tính của anh chút nào.

Chỉ là Trình Đường trong lúc làm việc vô tình làm rơi mất một chiếc khuyên tai, chưa kịp mua lại cái mới. Hiện tại anh chỉ đeo một chiếc khuyên ở tai trái.

Trần Trà cắn môi, do dự một lúc rồi khẽ nói: “Trình Đường, hôn sự của Lý Phương Phương bị hủy rồi.”

Chờ một lúc không thấy anh phản ứng gì, Trần Trà ngẩng đầu nhìn.

Trình Đường nhắm mắt như đang ngủ.

Ngón tay Trần Trà vô thức vẽ vòng tròn trên ngực anh, tâm trạng lộn xộn.

Một lúc sau, Trình Đường bất ngờ giơ tay nắm lấy tay cô: “Đừng nghịch nữa, không thì anh làm thật đấy!”

Trần Trà: “……”

Cô không biết tại sao tự nhiên thấy bực, ngồi dậy lấy chân đạp anh.

Rõ ràng là đã nghe thấy mà còn giả bộ ngủ.

Trình Đường biết Trần Trà đang khó chịu, thở dài một tiếng, gần như bất lực, ngữ khí nửa như thương lượng: “Anh phải can thiệp.”

Trần Trà cười lạnh: “Chả trách im lặng lâu như vậy?! Thì ra đã nghĩ kỹ cách can thiệp rồi?”

Trình Đường lại không nói gì.

“Phải thôi! Giờ thì còn làm gì được? Một người phụ nữ bị chồng sắp cưới, không đúng, có lẽ đã là chồng rồi, bỏ rơi, cả tinh thần lẫn thể xác đều chịu tổn thương rất lớn. Lúc này cô ấy cần một người đàn ông khác che mưa chắn gió, làm điểm tựa vững chắc cho cô ấy. Còn gì ấm lòng hơn vòng ôm của thanh mai trúc mã vào lúc này chứ?!”

Trình Đường: “……”

Lần đầu tiên anh thấy việc mình ăn nói kém thật bất lợi.

Chưa kịp nghĩ cách giải thích, đã nghe Trần Trà tiếp tục lạnh lùng nói: “Anh cũng không cần khó xử như vậy. Em cũng không phải người không hiểu chuyện. Anh với cô ấy quen nhau hai mươi năm, còn em với anh mới quen hơn một năm, tất nhiên em mới là người dư thừa! Em cũng biết điều đó chứ. Giờ em đi, nhường chỗ cho hai người.”

Nói rồi cô lùi ra sát mép giường, dùng chân khều giày.

Mỗi câu cô nói, mặt Trình Đường lại sa sầm thêm một chút, cuối cùng môi mím lại thành một đường thẳng, thấy Trần Trà thật sự xỏ giày vào, anh ngồi dậy nghiêm giọng gọi: “Trần Trà!”

Trong giọng nói có chút giận dữ không kìm được.

Trần Trà thấy anh không dỗ mà còn hung dữ, quay đầu trừng mắt với anh, giọng điệu còn gay gắt hơn: “Gào gì chứ? Em nói sai ở đâu à? Vừa nghe Lý Phương Phương bị từ hôn, anh đã giả chết không nói câu nào. Không phải là không quên được cô ấy sao? Giờ là cơ hội tốt đến tận cửa, em đi…”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (3) - 🎫Đề cử (0)