Trưởng thôn cũng hít vào một hơi, nhắc nhở Trần Trà: “Thôn chúng ta có ba trăm hộ đấy!” Giờ thịt lợn đã lên ba đồng một cân rồi. Mỗi nhà năm cân thì mất bốn năm nghìn ấy chứ?!
Trần Trà có chút đau lòng, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: “Tôi biết.”
Trưởng thôn mặc dù thắc mắc sao Trần Trà lại thay đổi tính tình thành tiên đồng tán tài, nhưng tiền là của cô, cô muốn phát cho thôn dân đều được lợi, ông không có lý do từ chối, bèn lấy chìa khóa dẫn Trần Trà đến phòng phát thanh.
Trần Trà dùng loa lớn tuyên bố việc phát thịt lợn cho cả thôn.
Cả thôn náo động.
“Nhưng mà, tôi có một điều kiện.” Trần Trà mỉm cười bổ sung một câu.
Trưởng thôn ngược lại thở phào, một cảm giác “quả nhiên là vậy, con bé này sao có thể làm việc không công cơ chứ?!”
“Ở thôn Tiền Du, mọi người đều nói Trình Đường vì tội lưu manh mà phải ngồi tù cải tạo lao động năm năm! Vì vậy mà nhiều người sau lưng nói xấu anh ấy, thậm chí còn sỉ nhục anh ấy trước mặt! Hôm nay, tôi muốn nói với mọi người một sự thật, đó là Trình Đường từ trước đến nay luôn đường đường chính chính, hoàn toàn trong sạch! Anh ấy là bị người ta hãm hại, thay người khác đến Tây Bắc khai hoang.
Người hại anh ấy suýt chút nữa phạm tội lưu manh là nhà họ Lý ở góc Tây Nam thôn và nhà Trình Cổ. Người hãm hại anh ấy đi Tây Bắc cũng là vợ chồng Trình Cổ cùng thông đồng với người nhà của Trương Hồng Diễm.
Bà con muốn chia thịt lợn, chỉ cần mọi người có thể thuyết phục hai nhà Trình Lý nói rõ chân tướng năm đó, hơn nữa dùng loa phát thanh của thôn mà xin lỗi Trình Đường, tôi sẽ đem thịt lợn đến tận nhà từng hộ!”
Trưởng thôn: “……”
Chả trách Trần Trà lại hào phóng đến thế!
Trưởng thôn lắc đầu thở dài một tiếng, cũng không lên tiếng ngăn cản mà khoanh tay ra khỏi phòng phát thanh, để mặc Trần Trà phát huy.
Ông chỉ biết Trình Đường chưa từng ngồi tù, dù sao ông cũng là trưởng thôn, nếu Trình Đường vào tù rồi, trên trấn nhất định sẽ tìm ông để tìm hiểu tình hình, các cơ quan liên quan cũng sẽ thông báo cho thôn.
Nhưng ông lại không biết trong đó lại lắm khúc chiết đến thế.
Nếu lời Trần Trà là thật, thì không chỉ nhà họ Trình và họ Lý, cả thôn Tiền Du này đều nợ Trình Đường một lời xin lỗi.
Người ta nói vì lợi mà chết, vì ăn mà vong.
Năm cân thịt lợn đủ để mỗi hộ trong thôn Tiền Du có một cái Tết no đủ rồi.
Hơn nữa việc mà Trần Trà nói vốn là một quả dưa to trời đất.
Thế là sau khi cả thôn nghe xong lời của Trần Trà liền tự động kéo nhau đến “thăm” hai nhà này.
Nghĩ đến cảnh Trương Hồng Diễm và thím Lý bị cả đám người ép xin lỗi, Trần Trà thấy vui vô cùng, đến cơm cũng ăn được thêm một bát.
Lần này Trần Trà hào phóng tặng mỗi nhà năm cân thịt lợn cũng không phải hoàn toàn để ép Trình Cổ, Trương Hồng Diễm và thím Lý.
Chủ yếu là sợ như lần trước ở bệnh viện, rõ ràng Trình Đường mới là người bị hại, nếu vì Trương Hồng Diễm hoặc thím Lý giả vờ đáng thương, sau đó cả thôn lại đến khuyên cô và Trình Đường rộng lượng. Như thế thì đúng là bực chết đi được!
Nhận thịt lợn rồi, những thôn dân này liền đứng về phía cô, không còn tư cách đối đầu với họ. Đúng là nhận của người ta thì không thể nói nặng nhẹ nữa.
Trần Trà sẽ không vấp ngã hai lần ở cùng một vấn đề.
Cả thôn từ già trẻ lớn bé lần lượt kéo đến góc Đông Nam để vây ép hai nhà Trình Lý, tiện thể khiến việc buôn bán ở tiệm tạp hóa cũng giảm đi nhiều.