Cô ấy rủ rỉ kể về những khoản tiền mà Dương Xuân Khải chi cho mình và con.
Trần Trà cũng chỉ khen qua loa vài câu.
Mỗi người có một mong cầu khác nhau, vợ của Dương Xuân Khải thích cuộc hôn nhân giàu có về vật chất như vậy. Dù ai cũng có thể nhìn ra cô ấy chẳng qua là nhờ phúc con mà được hưởng.
Còn Trần Trà muốn một cuộc hôn nhân nhất định phải có tình yêu. Cô và Trình Đường chính là hình mẫu lý tưởng hoàn hảo trong lòng cô.
Bữa tiệc kết thúc, Trần Trà và Trình Đường xếp quà tặng mà họ chuẩn bị cho mọi người lên xe.
Quà tặng là do Trần Trà tỉ mỉ lựa chọn, đều là những món quà đẹp mắt, không bị đánh giá là hối lộ.
Trình Đường đã uống rượu nên không thể lái xe, Dương Xuân Khải đã cho tài xế riêng của mình đưa Trình Đường và Trần Trà về nhà.
Trên đường về, Trình Đường nhắm mắt ngồi trên ghế sau: “Vợ à, dự án Bắc Trấn lần này chắc chắn mười phần rồi.”
“Tốt quá rồi!” Trần Trà vui mừng: “Cuối cùng thì anh cũng không uổng công bận rộn suốt thời gian này.”
Trình Đường bóp bóp huyệt thái dương rồi ừ một tiếng.
“Khó chịu à?”
Trình Đường nhân cơ hội tựa đầu lên vai Trần Trà: “Có chút.”
Trần Trà không nhận ra sự tính toán nhỏ của anh, đưa tay ấn bóp nhẹ nhàng lên trán anh, trong đầu tính toán nếu ba nghìn hộ kia đều được trang trí nội thất, cô và Trình Đường sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.
“Đợi đến xuân, chúng ta sẽ xây nhà.” Trình Đường đột nhiên lên tiếng: “Xây hai tầng, trang trí cho thật đẹp.”
Trần Trà: “……”
“Anh trai à, vừa mới ở bàn tiệc nhận chín đơn hàng lớn trang trí nội thất, còn có ba nghìn hộ cần hoàn thiện nữa, giờ anh bảo với em là xuân này định xây nhà à?” Không phải Trần Trà muốn tạt nước lạnh, nhưng có là Nhị Lang Thần ba đầu sáu tay thì cũng không dám nói như vậy.
Trình Đường mở mắt liếc cô một cái, tay trượt xuống nhẹ nhàng véo lên đùi cô một cái: “Lại gọi anh?”
Trần Trà: “……” Xấu hổ và lúng túng, theo phản xạ cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu xem tài xế một cái.
Tài xế nhìn như đang tập trung phía trước, dường như chẳng để ý gì cả, nhưng Trần Trà cảm giác anh ta đã nhìn thấy hết, chỉ là do làm tài xế cho lãnh đạo lâu năm, giỏi che giấu cảm xúc mà thôi.
Trần Trà lập tức đẩy Trình Đường ra, ngồi dịch vào phía cửa sổ, không thèm để ý đến anh nữa.
Trình Đường giơ tay gãi khóe mắt, quay đầu nhìn về phía Trần Trà, có chút ấm ức.
Hai người là vợ chồng hợp pháp, thân thiết một chút thì làm sao nào?
Ngày hôm đó, Trình Đường lại bị Dương Xuân Khải gọi đến thành phố gặp lãnh đạo.
Trần Trà nhân lúc anh không có nhà đã đến tìm trưởng thôn để mượn loa của thôn.
Trưởng thôn nhìn cô với vẻ đề phòng: “Cô định làm gì đấy?”
Trần Trà chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Tôi với Trình Đường về thôn Tiền Du này được một năm, rất cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người. Năm nay chúng tôi kiếm được chút tiền…”
Trưởng thôn giật giật mặt già, hộ vạn nguyên mà là chút tiền? Nhà họ kiếm được đâu chỉ có một vạn.
Trần Trà không quan tâm trưởng thôn nghĩ gì, nói tiếp: “Nước ta từ trước đến nay đều khuyến khích cùng nhau làm giàu, mọi người cùng hưởng thụ phúc lợi. Cho dù đất đã chia về từng nhà, nhưng vẫn nói là phú trước giúp phú sau. Tôi và Trình Đường quyết định Tết này tặng quà cho mọi người, mỗi nhà phát năm cân thịt lợn! Tôi chẳng phải cần mượn loa phát thanh của thôn để thông báo một tiếng à?”
Vợ của trưởng thôn vừa nghe liền mắt sáng rỡ: “Năm cân thịt lợn?!” Chẳng phải là mười lăm đồng sao?