Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Chương 366: C

Chương Trước Chương Tiếp

Anh không muốn có một ngày Trần Trà vì mình mà làm ra chuyện gì không lý trí.

Cả thế gian này, ngoài Trần Trà, anh đều có thể không để tâm.

Trình Cổ dẫu có giỏi nói chuyện, lúc này cũng nghẹn họng.

Thái độ của Trình Đường bày ra đó, rõ ràng không phải đang đùa giỡn.

“Cậu……” Trình Đông mở miệng nói một chữ, phát hiện không tìm được lý do phản bác.

Như Trình Đường đã nói, bao năm nay anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nhà họ. Làm việc gì cũng xông pha không ngại gian khổ, chịu đánh chịu mắng. Bị lừa sang Tây Bắc năm năm, trở về một chữ cũng không nhắc đến, cũng không đến nhà tìm họ tính sổ.

Khách quan mà nói nếu có một chút ân huệ nuôi dưỡng thì Trình Đường cũng đã trả hết rồi. Nhà họ Trình không ai có lý do giữ anh lại.

Nếu một năm trước Trình Đường nói ra khỏi ngũ phục, Trình Cổ và Trình Tuyên không ai nói lại được. Nhưng nay Trình Đường đối với họ là một sự tồn tại của phú quý vinh hoa, sau này vẫn phải nhờ anh giúp đỡ tiền bạc, tuyệt đối không thể để lúc này mà anh ra khỏi ngũ phục.

Một lúc lâu sau Trình Cổ kéo ra một nụ cười khô khốc: “Cháu đấy, Đông Đông cũng chỉ nói một câu tức giận thôi, cớ gì lại để tâm! Trà Trà là con dâu họ Trình chúng ta, sao có thể là người ngoài được, chúng ta……”

Trình Đường lại mở miệng cắt ngang: “Sau này không phải họ Trình chúng ta nữa, là các người với chúng tôi.”

Trình Đông bật dậy, đàn ông ai mà không cần sĩ diện, anh ta giận dữ nói: “Được! Trình Đường, chính cậu nói ra khỏi ngũ phục! Từ nay về sau cậu là cậu, chúng tôi là chúng tôi! Tôi không tin không có cậu tôi lại không lấy nổi vợ.”

Nói xong liền kéo Trình Cổ muốn đi: “Cha! Người ta đã ra khỏi ngũ phục rồi, cha còn ở lại đây làm gì? Về nhà thôi!”

“Đứng lại!” Trần Trà lên tiếng: “Trước đây tôi nể mặt Trình Đường, mới nhẫn nhịn các người nhiều lần. Nay đã ra khỏi ngũ phục rồi, thì nợ nần lại càng phải tính rõ ràng! Năm đó các người bán Trình Đường, đem tiền trả lại gấp mười lần. Ngoài ra, bảo Trương Hồng Diễm tự mình ra loa của thôn nói rõ chân tướng chuyện Trình Đường đi tù. Nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”

Chuyện này cô đã muốn làm từ lâu, chỉ sợ Trình Đường không vui, nay không còn phải lo ngại, món nợ này không tính rõ không xong.

Trình Cổ không ngờ tiền mượn không được, còn chọc giận Trình Đường triệt để trở mặt, nhất thời khó xử, im lặng không nói.

Ngược lại Trình Đông trẻ người non dạ, lập tức bác bỏ: “Tôi xem một người ngoài như cô có thể không khách khí thế nào!”

Nói xong bước nhanh ra ngoài.

Thấy sự việc hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, Trình Cổ cũng chạy theo, chỉ để lại một câu: “Đều đang trong cơn giận, trước tiên hãy bình tĩnh lại! Mấy lời nặng nề như ra khỏi ngũ phục thì đừng nói nữa.”

Đợi họ đều đi hết, Trần Trà quay người ôm lấy eo Trình Đường, áp mặt vào cánh tay anh: “Trình Đường, xin lỗi, vì em mà anh không còn gia đình nữa.” Dù những người thân này không có còn hơn, nhưng, rốt cuộc cũng là những người thân hiếm hoi còn lại của anh trên đời.

Trình Đường xoa đầu Trần Trà: “Có em là đủ rồi.”

Trần Trà là người yêu, là bạn bè, là người thân, đôi khi còn là cô giáo.

Trần Trà cọ cọ vào ngực anh, hứa hẹn: “Sau này em sẽ đối xử với anh tốt hơn.”

Trình Đường lắc đầu: “Không cần, em đêm nay chủ động nhiều hơn là được rồi.”

Trần Trà: “……”

Không khí đang tốt đẹp lại bị phá hỏng, Trần Trà giận đến nỗi đưa tay véo anh.

Ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Trình Đường toàn là ý cười, mới biết anh cố ý trêu mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (3) - 🎫Đề cử (0)