Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Chương 365: C

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Trà: “……”

Đau thì đương nhiên là đau rồi, nhưng, đây có phải là trọng điểm không?

Không chỉ Trần Trà, mà ngay cả Trình Cổ và Trình Đông cũng ngớ người.

Nhìn hai người họ với ánh mắt khó hiểu, không hiểu cặp vợ chồng này đang diễn trò gì.

Một lúc lâu sau Trình Cổ nắm tay lại khẽ ho khan hai tiếng, bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối: “Người một nhà sống chung chẳng lẽ lại không va chạm? Bất kể ai đúng ai sai, chuyện đã qua thì để nó qua đi. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, máu chảy ruột mềm. Sau này đoàn kết tốt, đừng để người ngoài coi thường! Trình Đường à, cháu xem nhà Trà Trà ở xa, không có họ hàng thân thích, nếu bị người ta ức hiếp hay có chuyện gì xảy ra chẳng phải vẫn phải nhờ người nhà họ Trình chúng ta ra mặt đúng không?”

Trần Trà nghe hiểu rồi, đây là muốn cô bỏ ra hai nghìn làm phí bảo kê à?!

Trần Trà cười khẩy, định mở miệng thì Trình Đường kéo tay cô lại.

Trần Trà nhíu mày nhìn Trình Đường.

Trình Đường không nhìn cô, đối diện với ánh mắt của Trình Cổ, trên gương mặt như phủ một tầng băng giá, trầm giọng nói: “Bác hai, từ khi tôi về đến giờ chưa bước chân đến nhà bác, tôi nghĩ bác hiểu ý tôi là gì.”

Trình Cổ ngẩn người, có chút xấu hổ, không tự nhiên xoa xoa tay: “Cháu đúng là đứa trẻ! Sao lại hay ghi thù vậy? Bảo sao người ta nói được bữa gạo thì báo ơn, đấu gạo thì thành thù hận……”

Trình Đường cắt ngang: “Ân huệ của các người, tôi đã trả xong từ năm năm trước rồi. Nói thù hận thì cũng không phải. Sau này cứ coi như tôi đã ra khỏi ngũ phục đi! Nếu các người để ý, tôi sẽ chuyển mộ mẹ tôi ra khỏi mộ tổ nhà họ Trình.”

Đừng nói Trình Cổ, đến Trần Trà cũng phải kinh ngạc.

Xưa nay những chuyện cãi cọ như này Trình Đường rất ít khi tham gia, chỉ cần không đánh nhau, anh thường đứng bên cạnh cô như một tấm nền.

Không ngờ vừa mở miệng đã là sát chiêu!

“Ra khỏi ngũ phục” là câu cửa miệng ở thôn Tiền Du, ý chỉ đoạn tuyệt quan hệ, không còn nhận họ hàng với nhà họ Trình nữa.

Trình Cổ là người ăn nói khéo léo, nhưng bị một câu nhẹ nhàng của Trình Đường dọa đến nỗi miệng mấp máy mấy lần mà không nói ra nổi một câu.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ đứa trẻ khi xưa để mặc cho đánh mắng mà không cãi lại, nay lại muốn cắt đứt quan hệ với mình.

Trình Đông cũng đờ người, hôm nay anh ta đến là để xin tiền, giờ đoạn tuyệt quan hệ rồi thì xin tiền kiểu gì?

“Trình Đường, cha tôi là bác hai ruột của cậu, lại có nói gì đâu! Chẳng qua chỉ là mượn cậu ít tiền, cậu có cần phải nói đến chuyện ra khỏi ngũ phục không?”

Trình Đường hạ mí mắt, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên người Trình Đông: “Các người còn muốn nói gì nữa? Lời tốt lời xấu đều do các người nói. Trình Đường tôi sống hơn hai mươi năm lại làm gì có lỗi với các người? Mạng tôi lớn không chết ở Tây Bắc lại còn mong tôi trở về làm trâu làm ngựa cho các người sao?” Anh ngừng một lát, quay đầu nhìn Trần Trà, lại nói: “Thực ra đối xử với tôi thế nào, tôi không quan trọng. Nhưng các người không nên hết lần này đến lần khác tìm tới Trần Trà.”

Anh thật sự không để tâm người khác mắng mình thế nào, không đau không ngứa coi như không nghe thấy là được.

Nhưng Trần Trà thì không giống vậy. Cô sẽ vì người khác lăng mạ anh mà tức giận, phẫn nộ, đau lòng.

Từ lần trước Trần Trà bị Trương Hồng Diễm chọc tức đến mức cầm chày cán bột đuổi đánh, anh đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trình rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (3) - 🎫Đề cử (0)