Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Chương 363: C

Chương Trước Chương Tiếp

Các trưởng bối: “…”

Nhất thời không kịp phản ứng, đều nghẹn lời không nói gì được.

Trần Trà đẩy cậu út ra ngoài: “Cậu út, có gì lát nữa rồi nói. Trước mắt để bà ngoại khám chân đã.”

Những người khác cũng được Trần Trà khuyên ra ngoài, cô thì ở lại cùng Trình Đường.

Bác sĩ cau mày.

Trình Đường lên tiếng: “Đây là vợ tôi.”

Bác sĩ lúc này mới cúi người kéo chăn bà ngoại lên kiểm tra.

Một lúc sau bác sĩ lắc đầu: “Ngày mai vẫn không thể phẫu thuật được. Chỗ bị thương sưng rất nặng, cần tiêu viêm trước. Phải đợi tình trạng viêm của bệnh nhân thuyên giảm mới có thể phẫu thuật. Tôi sẽ kê thuốc kháng viêm dùng thử vài ngày xem sao.”

Trần Trà gật đầu, nhìn bà ngoại một cái rồi lại nói với bác sĩ: “Bác sĩ, có thể kê thêm ít thuốc giảm đau không?”

Bà ngoại trán đầy mồ hôi. Mùa đông thế này không thể là nóng được.

Bác sĩ lắc đầu: “Không phải chúng tôi cố tình không cho, nhưng mấy người con của bệnh nhân vừa nãy, một người đùn đẩy một người đều không chịu quyết định, chuyện không liên quan đến sinh tử, chúng tôi cũng khó mà làm. Cô yên tâm, giờ tôi kê thuốc, một lát sẽ cho bệnh nhân dùng ngay.”

Trần Trà cảm ơn.

Cô ngồi bên giường nắm tay bà ngoại.

Bà ngoại như một đứa trẻ bị oan ức, cứ ôm mặt khóc lóc với Trần Trà kể khổ.

Trần Trà nghe bà ngoại lải nhải, mắt cũng hơi cay, bà ngoại thật sự đã già rồi.

Bà ngoại đã gần tám mươi tuổi, tóc bạc trắng, người lại gầy chỉ còn da bọc xương.

Nói vài câu, Trần Trà thấy bà ngoại mệt rồi, bảo bà nghỉ ngơi.

Bà ngoại sợ cô đi, lưu luyến không buông tay Trần Trà.

“Cháu không đi, ngày mai cháu lại đến. Cháu ở nhà ăn Tết.”

Lúc này bà ngoại mới buông tay, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối mọi người đều đồng lòng để mợ cả thật thà ở lại chăm bà, những trưởng bối còn lại thể hiện muốn mời Trần Trà bữa cơm tẩy trần.

Ông bà ngoại nhiều con cháu, nên cả nhà gần hai mươi người.

Chỉ tính trưởng bối của Trần Trà đã chín người, cùng thế hệ với cô còn có tám anh em họ trai gái, lại thêm một bàn.

Số người nhiều như vậy nếu làm cơm tại nhà rõ ràng không kịp. Các trưởng bối bàn bạc một hồi, chọn một nhà hàng trong huyện gọi một phòng lớn.

Một phòng có hai bàn.

Theo thông lệ trước kia nhà họ Trần tụ họp, thông thường là một bàn trưởng bối, một bàn vãn bối. Nhưng hôm nay Trần Trà và Trình Đường là nhân vật chính, hai người ngồi bàn vãn bối, trưởng bối không dễ nói chuyện. Nên chuyển thành một bàn đàn ông, một bàn phụ nữ.

Bàn nữ là người thân ruột thịt của Trần Trà.

Nhất là ba dì của Trần Trà, câu trước câu sau hỏi han cô hai năm nay sống thế nào? Trình Đường đối xử với cô có tốt không? Còn nói họ đều đi tìm Trần Trà, nhưng lực bất tòng tâm không ai tìm thấy.

Sự quan tâm này là chân thật từ trái tim.

Trần Trà mắt đỏ hoe, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của các trưởng bối và chị em họ, cũng không quên để tâm đến Trình Đường bên kia.

Nếu nói bên Trần Trà như bữa cơm đoàn tụ gia đình lâu ngày gặp lại, thì bàn của Trình Đường chính là cái gọi là tiệc Hồng Môn rồi.

Trần Trà vừa đi nhà vệ sinh liền nghe cậu út bảo với chủ quán đem rượu nặng nhất của quán lên.

Chờ cậu út đi khỏi, Trần Trà đuổi theo hỏi chủ quán: “Rượu nặng nhất của quán là bao nhiêu độ?”

Chủ quán đắc ý nói: “Chúng tôi vừa nhập một loại rượu trúc diệp, tận ba mươi hai độ!”

Trần Trà: “…”

Cô rời nhà đã lâu. Suýt nữa quên mất người nhà quê mình bình thường đa phần đều uống rượu gạo nồng độ thấp. Ba mươi hai độ đối với người nơi đây đúng thật là rượu mạnh nặng độ rồi.

Nhưng, người dân thôn Tiền Du quen uống loại rượu nặng nhất cũng bốn mươi hai độ.

Huống chi tửu lượng của Trình Đường cũng tốt, Trần Trà liền yên tâm quay lại phòng.

Chỉ là mấy cậu dượng không chỉ hợp nhau chuốc rượu Trình Đường, còn tiện thể tra hộ khẩu.

Hỏi Trình Đường bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, nhà có mấy người, làm gì, quen Trần Trà thế nào.

Họ nói tiếng địa phương, Trình Đường nghe không hiểu.

Một bàn đàn ông vừa nói vừa ra hiệu, náo nhiệt trông đến buồn cười.

Trình Đường ít nói, nhưng có hỏi có đáp, thái độ cũng rất cung kính.

Vì họ đều là người thân của Trần Trà.

Trần Trà nghe một hồi, nhíu mày.

Cậu út còn đỡ, đúng là đang hỏi thăm tình hình của Trình Đường, vòng vo hỏi han xem Trần Trà hai năm qua sống thế nào.

Cậu cả thì ba câu không rời thu nhập của Trình Đường, hỏi anh làm nghề gì, một năm kiếm bao nhiêu tiền gì đó.

Dì ba thấy ánh mắt Trần Trà, khẽ thở dài: “Cháu biết tính cậu cả rồi mà, đừng để bụng.”

Trần Trà ừ một tiếng.

Trình Đường cũng không phải thật thà lắm, chỉ nói nhà có mấy mẫu ruộng, cùng Trần Trà mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, ngày tháng cũng tạm được.

Thấy anh đối phó ổn thỏa với mấy người thân của cô, Trần Trà mới thu lại tâm trí, hỏi dì ba: “Sao cháu về mà không thấy cậu hai?”

Vừa nhắc đến cậu hai, ba người dì liếc nhau, người thì lắc đầu, người thì thở dài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (3) - 🎫Đề cử (0)