Trần Trà gật đầu, cười chào hỏi: “Cậu út. Lâu quá không gặp.”
Rồi lần lượt gọi từng người: “Cậu cả, mợ cả, dì cả, dượng cả, dì hai, dượng hai, dì ba, dượng ba.”
Cuối cùng nhìn người bà trên giường, nước mắt rưng rưng: “Bà ngoại, cháu về rồi!”
Người già vừa bị mắng xong như đứa trẻ vừa bị oan ức gặp người lớn, òa lên khóc, kể khổ với cô: “Trà Trà, họ đều không muốn nuôi bà.”
Bà ngoại chỉ là chân bị thương, không phải não bị thương. Những người con đó cãi nhau ngay trước mặt bà, bà đâu phải không nghe hiểu.
Trần Trà thầm thở dài, ngoài mặt lại nói: “Bà nói gì vậy? Các cậu các dì đều là con ruột của bà, ai mà không chăm sóc bà? Bà cứ an tâm dưỡng bệnh cho khỏe.”
Cô chỉ là vãn bối có thể quản ai? Đừng nói là không hợp với vai vế của cô nếu cô quát mắng trưởng bối, cho dù cô có nói, cô vừa quay đi bà ngoại liền bị mắng lại.
Sợ bà ngoại lại kể khổ, Trần Trà vội vàng quay sang các cậu mợ dì dượng nói: “Lần này cháu không về một mình. Cháu kết hôn rồi, đây là chồng cháu, anh ấy tên Trình Đường.”
Trần Trà khoác tay Trình Đường, kéo anh lên phía trước.
Trình Đường: “…”
Bỗng dưng có chút căng thẳng, ngượng ngùng gật đầu, học theo Trần Trà chào hỏi từng người một.
Trần Trà nghiêng đầu nhìn anh, cười thầm. Trình Đường giống hệt chàng rể mới ra mắt cha mẹ vợ lần đầu.
Các trưởng bối nhìn nhau, mặt mày đầy ngạc nhiên không tin, cùng với vẻ đề phòng và chán ghét Trình Đường.
Cậu út trực tiếp kéo Trần Trà ra một bên hỏi: “Chuyện gì vậy? Người đàn ông này vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Có phải cậu ta ép cháu không? Cháu nói thật đi, cậu út dù liều mạng cũng bảo vệ cháu.”
Trần Trà dở khóc dở cười: “Cậu út, đây thật sự là chồng cháu!”
Cậu út quay đầu nhìn Trình Đường một cái: “Cháu bỏ nhà đi, tìm về được cái thứ…” Cậu út suy nghĩ một chút, lựa ra một từ từ trong vốn từ nghèo nàn của mình: “Đồ chơi này?”
Gã đàn ông này đứng đó, cảnh sát có thể trực tiếp lập án bắt người rồi.
Trần Trà: “…”
“Cậu út, đây thật sự là chồng cháu, cậu mà còn nói như thế, cháu thật sự tức giận đấy!”
Thấy Trần Trà nghiêm túc, cậu út: “…”
Đôi mắt Trình Đường không rời Trần Trà từ nãy đến giờ dù không hiểu họ nói gì, nhưng ánh mắt khinh miệt của cậu út anh vẫn hiểu được.
Người càng ngày càng lạnh, sát khí tràn ngập, càng giống như kẻ xấu bất cứ lúc nào cũng có thể bị lập án bắt đi trong lời cậu út.
Trần Trà nhất thời có chút đau đầu.
Lúc này, bác sĩ dẫn theo y tá đẩy cửa bước vào, nhìn thấy nhiều người vây quanh giường bệnh như vậy, nhíu mày một cái liền bắt đầu mắng: “Các người đông người như thế này, bệnh nhân sao mà nghỉ ngơi? Bệnh nhân trước khi phẫu thuật cần tĩnh dưỡng. Ngoài…” Bác sĩ đưa mắt nhìn quanh một vòng, giơ tay chỉ vào Trình Đường: “Cậu ở lại, còn lại ra ngoài hết.”
Mọi người: “…”
Cậu út lập tức nổi giận: “Ông giữ người ngoài lại, đuổi chúng tôi ra ngoài?”
Bác sĩ nhìn cậu út, giọng điệu dù hòa nhã, nhưng nói rất thẳng thắn: “Cậu ấy có phải người ngoài hay không tôi không biết. Nhưng tôi biết mấy ‘người trong’ như các người bàn từ hôm qua đến giờ vẫn chưa bàn ra kết quả gì. May mắn bệnh nhân chỉ là gãy chân, nếu là xuất huyết não, đợi các người bàn xong kết quả, bệnh nhân cũng đi rồi. Hơn nữa, dù chỉ là gãy chân, các người lãng phí thời gian như vậy bệnh nhân cũng phải chịu tội. Ít nhất là cái ‘người ngoài’ mà các người nói, so với các người thương bệnh nhân hơn, đã thanh toán hết viện phí, tôi giữ cậu ấy lại có gì sai?”