Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Chương 361: C

Chương Trước Chương Tiếp

Dù anh không hiểu nội dung, nhưng nhìn dáng vẻ như sắp đánh nhau bất cứ lúc nào và giọng điệu kích động của họ rõ ràng là đang cãi nhau.

Anh quay sang hỏi Trần Trà: “Người bên trong em quen à?”

Trần Trà chỉ cằm về phía anh vừa nhìn: “Người nằm trong đó có lẽ là bà ngoại em. Những người xung quanh đó là các cậu, mợ, dì và dượng của em.”

Trình Đường: “…”

Hiếm khi tám chuyện một lần: “Họ nói gì vậy?” Sao lại giống cãi nhau khi thăm bệnh thế này?

Trần Trà cười cười, trong mắt Trình Đường có chút đau lòng, cũng không hiểu sao cô lại cười chua xót như thế.

“Bên trong đang bàn bạc xem ai chi tiền viện phí cho bà ngoại. Cậu mợ muốn chia đều, các dì và dượng không đồng ý. Họ nói bà ngoại trọng nam khinh nữ, nên cậu mợ phải lo.”

Trình Đường kinh ngạc trừng to mắt, nhất thời không phản ứng lại được.

Trần Trà ở cùng anh một năm qua, thật ra rất ít khi nhắc đến chuyện nhà. Người cô nhắc đến nhiều nhất là ông ngoại.

Theo như những gì Trình Đường nghe được, ông ngoại là người thông minh, tài giỏi, đối nhân xử thế khéo léo, lại là cao thủ buôn bán.

Vì vậy anh luôn nghĩ gia đình ông ngoại của Trần Trà là một gia đình lớn hòa thuận vui vẻ.

Nghe thì hình như khác xa tưởng tượng, khiến anh khó mà chấp nhận ngay được.

Trần Trà nhìn ra anh đang kinh ngạc điều gì, khổ cười: “Người ta vẫn nói vợ chồng nghèo khó trăm việc buồn. Nhà nghèo mâu thuẫn lớn nhất chính là tiền. Tuy nhiên, anh đừng sợ, họ tuyệt đối không phải là những trưởng bối xấu xa như Trình Cổ và Trương Hồng Diễm. Họ đều rất tốt với em. Chỉ là… haizz, gia đình em hơi phức tạp, lát nữa rồi em kể.”

Trình Đường cũng không phải người thích tám chuyện, anh gật đầu, nhìn vào phòng bệnh lại nhìn Trần Trà, không nói hai lời đi về phía bàn trực của y tá.

Trần Trà cứ tưởng anh đi vệ sinh, chỉ ở hành lang đợi anh quay lại.

Khi Trình Đường quay lại, tay cầm một hóa đơn thanh toán viện phí vỗ vào tay Trần Trà: “Không sao, chúng ta lo cho bà ngoại.”

Trần Trà: “…”

Nhìn tờ hóa đơn trong tay, bỗng thấy đau đầu.

Trình Đường quan tâm cô nên hào phóng trả viện phí, đây là chuyện tốt.

Chỉ là có câu làm ơn mắc oán.

Trần Trà chỉ là cháu ngoại, như vậy sẽ khiến các cậu mợ dì dượng có vẻ bất hiếu.

Hơn nữa, cô vừa về đã chi trả khoản tiền lớn, sẽ khiến người ta nghi kỵ.

Nhà họ Trình quan hệ đơn giản, có lẽ Trình Đường chưa từng trải qua cái gọi là nhân tình thế thái, nên không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng giờ Trình Đường đã trả viện phí, Trần Trà cũng không tiện nói gì, chỉ hỏi anh: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Nói bà ngoại lớn tuổi quá, phẫu thuật sẽ rất tổn thương cơ thể. Mổ thì hại sức, khôi phục thế nào cũng không nói trước được. Không mổ thì hồi phục nhanh, nhưng về sau khả năng cao sẽ thành què, đa phần không thể tự lo được.”

Trần Trà gật đầu, bảo sao các trưởng bối bên trong còn đang tranh luận có nên phẫu thuật không, hóa ra cũng không chỉ vì tiền.

Trình Đường chỉ vào cửa, ánh mắt hỏi Trần Trà: “Còn không vào?”

Trong phòng bệnh các trưởng bối đã từ có nên phẫu thuật không, ai trả chi phí phẫu thuật, đến đồng loạt chỉ trích bà ngoại.

Cậu và dì thay nhau trách bà ngoại tuổi cao thế rồi còn không biết điều. Rõ ràng biết vừa mưa xong, còn cứ nhất quyết ra ruộng, ngã gãy chân gây phiền phức cho mọi người.

Trần Trà không nghe nổi nữa, đẩy cửa vào phòng bệnh.

Mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn cô.

Cậu út là người có quan hệ tốt nhất với Trần Trà, nhận ra cô trước tiên: “Trà Trà?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (3) - 🎫Đề cử (0)