Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Chương 360: C

Chương Trước Chương Tiếp

Nơi này là một vùng không lớn hơn Bắc Trấn bao nhiêu, tựa núi bên sông.

Nhưng núi thì không canh tác được, sông cũng không có cá.

Diện tích đất canh tác hạn chế căn bản không thể nuôi sống nhiều người đến vậy, nên nhà nhà đều làm ít buôn bán vặt để bù đắp.

Người chống thuyền chở đò, người gánh quang gánh bán rong khắp các ngõ ngách.

Ngay cả bọn trẻ con cũng ôm những chiếc hộp gỗ đựng thuốc lá chạy rao khắp nơi.

Tóm lại, nơi nào có người, nơi đó có buôn bán.

Trần Trà từ nhỏ lớn lên trong môi trường như vậy, nhìn thấy cái gì cũng phải xem xem có kiếm được tiền không.

Nhà ông bà ngoại của Trần Trà ở thôn Tam Văn, nằm dưới chân núi, người dân phân tán sinh sống rải rác dọc theo chân núi.

Nhà có ba gian nhà tre, trước cửa là một rừng trúc.

Trần Trà từ xa đã bắt đầu gọi: “Ngoại ơi, ngoại ơi, con về rồi!”

Từ lúc xuống tàu, hỏi đường cô đã nói lại bằng tiếng địa phương.

Dù Trình Đường nghe không hiểu, nhưng phải công nhận giọng điệu mềm mại dịu dàng này khiến người nghe vô cùng dễ chịu.

Trần Trà gọi mãi không ai đáp. Họ đi đến trước cửa, mới phát hiện cửa bị khóa.

Trần Trà liền đến nhà hàng xóm hỏi thăm tung tích của bà ngoại.

Ở đây nhà sát vách, người người đều quen thuộc, nói chung đều quan tâm lẫn nhau, so với thôn Tiền Du càng nặng tình hơn nhiều.

Bà cụ hàng xóm mắt kém, nhìn hồi lâu mới nhận ra Trần Trà: “Con bé này cuối cùng cũng về rồi hả! Đã mấy năm không thấy. Xinh hơn rồi! Cứ tưởng cháu không có lương tâm, đi rồi cũng không biết về thăm. Không ngờ bà cháu vừa nhập viện thì cháu đã về! Vẫn là đứa trẻ tốt.”

Trần Trà nghe được mấu chốt, hỏi bà cụ: “Bà cháu sao lại nhập viện ạ?”

Bà cụ vô cùng ngạc nhiên: “Cháu không biết à? Bà cháu hôm qua gãy chân, giờ đang ở bệnh viện huyện đó!”

Trần Trà cảm ơn bà cụ, liền kéo Trình Đường đi ra, tiện thể nói với anh chuyện bà ngoại bị gãy chân phải nhập viện.

“Đừng lo!” Trình Đường thấy Trần Trà âu sầu, an ủi cô: “Không phải em nói mấy cậu và dì đều ở gần đó sao? Có họ ở đó, bà ngoại không sao đâu.”

Trần Trà cắn môi, muốn nói gì rồi lại thôi, chỉ lắc đầu, cảm thán một câu: “Nhà em tình huống hơi phức tạp. Bà ngoại không sao thì tốt, bà ngoại có chuyện…”

Haizz! Cô cũng không biết sẽ thế nào.

Bệnh viện huyện cách thôn Tam Văn không xa, hai người ra khỏi thôn vẫy một chiếc xe ba bánh, hơn mười phút là đến nơi.

Trần Trà và Trình Đường không biết số phòng bệnh, chỉ hỏi được tòa nhà tầng lầu nơi khoa bệnh liên quan, rồi lần lượt tìm từng phòng.

Đến trước một phòng bệnh nào đó, Trần Trà cau mày dừng lại.

Trong phòng bệnh đang có người cãi nhau.

“Dựa vào gì mà bắt chúng tôi phải chi? Mẹ thiên vị mấy người con trai các anh, thì các anh phải nuôi.”

“Không nuôi các cô chắc? Các cô uống gió Tây Bắc mà lớn chắc? Mẹ bị gãy chân, các cô góp một ít tiền thì đã sao? Nhà các cô giàu thế còn gì.”

“Ừ thì không đói chết, nhưng làm việc đều là phụ nữ chúng tôi, đi học là đàn ông các anh. Chúng tôi gả đi, tiền sính lễ cũng lấy để cưới vợ cho các anh. Dựa vào đâu giờ mẹ gãy chân còn bắt chúng tôi chi tiền?”

“Đúng rồi. Nuôi con trai để dưỡng già! Không ai nói nuôi con gái để dưỡng già cả.”

“…”

Trần Trà nhắm mắt lại, biểu cảm vừa bất lực vừa rối bời.

Trình Đường thấy Trần Trà dừng lại, cũng theo cô nhìn vào bên trong qua ô kính trên cửa phòng.

Trong phòng có ba giường bệnh chỉ có một giường có người nằm.

Quanh giường bệnh đó đứng chật mười người, chen chúc chặn kín cả giường, hoàn toàn không nhìn thấy người nằm trên giường. Hơn nữa dường như họ đang bàn luận gì đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (3) - 🎫Đề cử (0)