Trình Đường hỏi một câu: “Có chút tò mò, em làm thế nào mà còn sống sót đến khi gặp anh?”
Dọc đường gặp toàn kẻ xấu, mười phần tám chín là nhắm vào khuôn mặt của Trần Trà.
Thật khó mà tưởng tượng được cô đã sống như thế nào trong quãng thời gian lang bạt đó.
Trần Trà thở dài: “Nên em mới khuyên Lý Phương Phương đừng bỏ nhà đi. Con gái ra ngoài thật không dễ dàng gì. Nhưng em cũng không thảm như anh nghĩ!”
Cô cười cười: “Giống như lần em gặp anh, bọn họ quả thật là bọn buôn người, nhưng không phải là nhóm đã bắt em. Có một chị gái trông rất chất phác, nói chuyện cũng thật thà, hứa sẽ tìm cho em một công việc. Sau đó em nhìn thấy chị ta bỏ gì đó vào nước của em, liền nhiều thêm một chút lòng cảnh giác. Chờ chị ta đi ra em đã lén đi theo, không ngờ chị ta là đi tìm người mua. Anh có biết em đáng giá bao nhiêu tiền không? Chị ta ra giá sáu nghìn!”
Trình Đường hạ mắt, tay cầm bao tải siết chặt.
“Thế nên em có thể không tức giận sao? Từ bé đến lớn cái gì em cũng chịu, chỉ là không chịu thiệt. Em giả vờ không biết quay lại, bảo với người buôn đó em còn một người chị gái cũng ở gần đây. Em nói em đi gọi chị em đến, bảo chị ta ở trong phòng đợi em. Em diễn hay như vậy nên đương nhiên chị ta không nghi ngờ.
Em ra ngoài rồi trên đường tìm một gã trông có vẻ giàu có nhưng lại không giống người tốt. Bảo năm nghìn đồng bán cho anh ta một cô gái còn đẹp hơn mình, nhưng cần phải đặt cọc một nửa. Gã đàn ông đó nhìn kỹ mặt em, lập tức vui vẻ trả tiền. Em liền dẫn gã ta đi tìm người buôn kia. Ai ngờ họ lại là cấp trên cấp dưới…”
Trần Trà mặt đầy hối hận: “Thật đúng là người xui xẻo đến uống nước lã cũng dắt răng. Sau đó họ cùng nhau đuổi theo em. Để thoát thân em ném tiền ra ngoài, bọn họ lo nhặt tiền nên em mới có cơ hội chạy thoát.”
“Sao em lại đến ga tàu hỏa Thành phố Dầu?”
Trần Trà nhún vai: “Nhóm người đó quá lợi hại, người lại đông. Sau đó em bị bắt về lại. Họ bị em lừa một lần, đương nhiên trông chừng rất kỹ. Em vẫn chưa tìm được cơ hội. Ở ga tàu hỏa em dùng mỹ nhân kế, ném mị nhãn với mấy tay lưu manh, khiến bọn họ đánh nhau với bọn buôn người, em mới chạy thoát.”
“Thế nên trong đám người đuổi theo em còn có mấy tên lưu manh đó?”
Trần Trà đương nhiên gật đầu.
“Lúc đó với anh cũng dùng mỹ nhân kế?”
“Cũng không đến mức đó! Khi ấy chỉ còn một hơi tàn, lo cũng không kịp.”
Trình Đường: “…” Hình như trong lòng càng khó chịu hơn?
Một lúc lâu không biết nên vui hay không vui.
Mặt mày lạnh tanh đợi Trần Trà dỗ dành.
Tiếc là Trần Trà chìm đắm trong sự phấn khích về quê hương, không để ý đến anh. Còn tíu tít nói với anh ở quê có gì ngon có gì hay.
Khiến Trình Đường giận cũng không xong, không giận cũng không xong.
Nhà của Trần Trà cũng khá hẻo lánh, ra khỏi ga tàu, lại đi xe khách đường dài, đổi xe buýt, lại ngồi thuyền.
Lên thuyền Trình Đường liền không buồn giận dỗi nữa, anh bị say thuyền.
Hai tay bám chặt lấy mạn thuyền, mím môi không nói tiếng nào.
Nhận lại tràng cười không chút nể nang của Trần Trà: “Ây? Trình Đường, anh sợ nước à? Hahaha…”
Trình Đường quay đầu không thèm để ý cô, người phụ nữ này cứ hễ bước chân về cố hương là hình như không còn để ý đến anh nữa.
Trình Đường trong lòng vô cùng ấm ức, chỉ biết ngắm cảnh, nhưng vừa nhìn càng chóng mặt hơn, muốn nôn.
Thật ra càng đi càng hiểu vì sao Trần Trà lại thích buôn bán đến vậy.