Trương Tú Hồng vỗ tay, giọng điệu đặc biệt lưu manh: “Cô không đồng ý thì tôi cũng không trả được, nhà chúng tôi không có tiền trả, cô lại không dùng tôi làm việc.”
Trần Trà liếc mắt, ánh mắt lướt qua người Trương Tú Hồng, lần lượt dừng lại trên ba người còn lại, nói với Trương Tú Hồng cũng là để cảnh cáo ba người kia: “Đừng nghĩ rằng trên đời này chỉ có bà là thông minh nhất. Không có chút nắm chắc thì sao tôi dám cho vay nhiều tiền như vậy?”
Trương Tú Hồng vẫn không sợ hãi, khinh thường hừ một tiếng: “Cô có thể làm gì tôi?”
Bà ta phủi những sợi bông dính trên người, định bỏ đi.
Trần Trà cũng không để ý đến cô ta, quay sang hỏi Trình Đường: “Anh có nợ ân tình gì với nhà họ không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây