Tính tình của Trương Hồng Diễm thế nào ông vẫn rõ, chỉ không biết Trần Trà đã làm gì mà có thể dọa Trương Hồng Diễm sợ đến vậy.
Trần Trà nheo mắt, cúi xuống nhìn Trương Hồng Diễm, hàng mi dài chớp chớp hai cái, cười như không cười nói: “Đúng vậy! Bác hai chỉ khóc thì có ích gì? Vừa hay trưởng thôn đến, chúng ta mượn phòng phát thanh, nếu không bà kể cho cả thôn nghe xem chuyện này là thế nào?”
Trương Hồng Diễm nào dám nói? Thấy Trần Trà không còn cầm cây chày cán bột trong tay, cũng tin chắc trưởng thôn sẽ không trơ mắt nhìn bà ta bị đánh chết, liền bò dậy chạy về nhà, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, sợ Trần Trà đuổi theo mình.
Trưởng thôn: “...”
Chỉ có thể nói là kẻ ác tự có kẻ ác trị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây