Bà ta có góp sức hay không thì chưa biết nhưng đã bao giờ bỏ tiền ra chưa?
Trần Trà tức đến bật cười, chống tay vào thắt lưng nói: “Mấy ngày không gặp, hai bác dâu đều biết nói đùa cả. Chuyện này bất kể là từ đâu truyền ra, ai truyền ra thì cũng không liên quan gì đến tôi. Cả thôn đều biết tôi và Trình Đường kết hôn chẳng có gì cả, ngay cả ngôi nhà này...” Trần Trà chỉ lên trần nhà: “Cũng là thuê, lấy đâu ra tiền trả tiền điện cho cả thôn?”
Trương Hồng Diễm tự cho rằng mình đã nói hết lời hay ý đẹp nhưng Trần Trà vẫn không chịu nhượng bộ, hoàn toàn là không biết điều, mặt bà ta sa sầm, theo thói quen bãi ra vẻ mặt thường ngày khi nói chuyện với Trình Đường: “Cô có ý gì? Đừng quên cô đã gả vào nhà họ Trình chúng tôi! Một người làm dâu mà đối với người ngoài thì hào phóng như vậy, còn đối với người nhà mình thì keo kiệt như vậy thì là thứ gì? Đừng ép tôi bảo Trình Đường nộp hết tiền ra. Tôi không quản cô có giúp đỡ người khác hay không, nếu cô không đưa tiền cho tôi, cô có tin tôi sẽ làm cho cô không mở được cửa hàng tạp hóa này không? Tôi nuôi Trình Đường lớn, cho các người tiền cưới, cho các người đất trồng còn tặng cả hạt giống, các người lại trở mặt như vậy...”
Trần Trà thực sự không nghe nổi nữa, tiện tay cầm một thứ gì đó ném về phía Trương Hồng Diễm.
Đó là một cái bấm kim to bằng bàn tay, khá nặng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây