Trần Trà cũng liếc nhìn lòng bàn tay mình, đã sớm không còn chảy máu nữa rồi, cô lắc đầu: “Thành thật khai báo đi, ân tình như thế này anh còn thiếu bao nhiêu?” Cô muốn biết rõ, để tránh đến lúc có người tìm đến đòi ân tình “Cứu mạng.”
Trình Đường nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không rõ, chắc là hầu hết mọi người trong thôn đều từng mắc nợ.”
Trần Trà: “...”
Ngày tháng này không thể sống nổi nữa rồi!
Trình Đường nhíu mày, đầu ngón tay xoa nhẹ quanh mấy vết hằn của móng tay trên lòng bàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Trần Trà, sau này dù có tức giận đến mấy cũng đừng làm tổn thương bản thân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây