Nước mắt Trần Trà rơi xuống mu bàn tay Trình Đường.
Trình Đường như bị bỏng, anh ngồi thẳng dậy, có chút luống cuống: “Đừng khóc!”
Trần Trà vùi mặt vào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nức nở, vừa khóc vừa nói: “Em không khóc vì mình, em khóc vì anh.”
Hai năm lưu lạc bên ngoài, Trần Trà cảm thấy mình đặc biệt bất hạnh, ông trời đối xử với cô không công bằng, tại sao lại để cô mất mẹ sớm như vậy, còn bị chính cha ruột bán đi?!
So với hoàn cảnh của Trình Đường hiện tại, cô quả thực là đứa con cưng của số phận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây