Anh vốn đã vì say rượu mà đầu đau như búa bổ, lắc đầu một cái này cảm thấy đầu như muốn nổ tung, anh ôm đầu chôn vào chăn.
Trần Trà cũng không nỡ nhưng việc này cấp bách, cũng không còn cách nào khác. Cô thở dài một tiếng: “Dù sao thì em cũng đã mặc rồi! Chiếc áo này dù có đắt đến mấy thì cả đời cũng chỉ mặc một lần, cho cô ấy mượn mặc cũng không sao.”
Trình Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Trần Trà vừa tỏ vẻ không nỡ vừa có vẻ hào hùng chịu chết, vừa buồn cười vừa đau lòng, anh day day huyệt thái dương nói: “Đừng cho thím Đại Hoa mượn, người đó khá vô lại, nếu cho bà ấy mượn thì rất có thể sẽ không lấy lại được áo. Anh mượn bông ở nhà anh Lưu, sáng nay đến nhà anh ấy, tiện thể dùng xe nhà anh ấy đến trạm bông đánh bông.”
“Anh Lưu? Là nhà anh thường mượn la sao?”
Trình Đường gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây