Đi gần hết cả thôn, chúc Tết hết những người họ hàng cần chúc, mọi người đều trở về nhà mình.
Trần Trà vừa vào cửa, giơ tay véo mạnh vào eo Trình Đường, tính sổ với anh: “Đều tại anh! Để người ta cười em!”
Nếu không phải tại anh, cô có thể vì đi bộ mà bị Lý Lan, mụ đàn bà đanh đá kia bắt thóp không?! Lý Lan không phải thứ tốt lành nhưng tội đồ chính là Trình Đường.
Trình Đường biết mình có lỗi, hít một hơi, thành thật nhận sai: “Đều là lỗi của anh!”
Trần Trà: “...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây