Trình Đường có chút hối hận vì đã làm cô mệt mỏi, cố gắng dỗ dành: “Không phải không cho em ngủ, mà là ngủ thêm chút nữa rồi dậy. Sáng mùng Một phải gói sủi cảo, còn phải đi chúc Tết nữa. Nếu không dậy bây giờ thì lát nữa họ sẽ đến gọi đấy!”
Trần Trà không muốn dậy, dù là trời sập cũng không khiến cô dậy được, cô chỉ muốn ngủ.
Trình Đường nói mãi, chỉ nhận lại được cái gáy của cô. Cô nằm nghiêng, quay mặt vào tường không thèm để ý đến anh. Không còn cách nào khác, anh đành bật đèn, tự mình mặc quần áo xuống giường, rửa mặt, lau người cho Trần Trà bằng khăn nóng.
Trần Trà vô cùng ngại ngùng, nhưng thực sự cô đã không còn chút sức lực nào, đành nhắm mắt mà chấp nhận. Cô tự nhủ: “Thôi thì nhìn cũng được, làm còn làm rồi, sợ gì nữa chứ?”
“Ngoan nào! Cố chịu một chút nữa được không? Em là dâu mới, sáng mùng Một phải đi chúc Tết trưởng bối!” Trình Đường nhẹ giọng gọi cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây