Lý Phương Phương hiểu ý cô: “Trong thôn chúng tôi, người từng vào tù đáng sợ ngang với ma quỷ. Ai cũng biết, ai phải cải tạo lao động chắc chắn đã phạm tội, mà đã phạm tội thì không phải người tốt. Người xấu thì họ không dám động đến, gặp mặt không dám biểu lộ gì, nhưng vẫn khinh bỉ nên chỉ dám chửi sau lưng để xả giận.”
“Năm 1983 rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người trong thôn đều nghĩ Trình Đường đã ngồi tù? Tại sao anh ấy phải rời quê hương đến năm năm mới trở về?” Nếu Trần Trà là người trong thôn Tiền Dư, cô cũng sẽ nghĩ Trình Đường đã ngồi tù, nếu không tại sao biến mất đến năm năm?
Lý Phương Phương đặt đũa xuống, im lặng một lúc rồi vẫn lắc đầu: “Hôm nay là ngày đại hỷ của hai người, không nên nhắc đến những chuyện cũ kỹ đó.”
“Chính vì là ngày đại hỷ nên tôi mới muốn biết. Dù sao từ hôm nay tôi với anh ấy đã là vợ chồng, cùng chung vinh nhục. Sau này mắng anh ấy cũng là mắng tôi, tôi phải biết vì sao mình bị mắng chứ?”
Lý Phương Phương trông rất khó xử, do dự nói: “Tại sao cô không hỏi thẳng Trình Đường?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây