Trần Trà đi theo đoàn người xem một lúc, hai tay đan vào nhau nhét vào tay áo, dùng khuỷu tay huých Trình Đường: “Lúc chúng ta cưới nhau, anh cũng phải đi từng nhà cúi lạy như vậy?”
Trình Đường cúi đầu, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, mái tóc của Trần Trà bị gió thổi rối bù, đôi mắt vì tò mò mà chớp chớp, hàng mi cong vút chớp nhẹ hai cái. Bị mê hoặc, Trình Đường đưa tay ra véo nhẹ má cô, chỉnh lại lời cô: “Không phải từng nhà.”
Trần Trà gạt tay anh ra, mặt tuy lạnh nhưng lại có chút nóng, cúi đầu lẩm bẩm: “Nhưng không phải cũng phải lạy.”
Đi thêm vài nhà, Trần Trà có vẻ hiểu ra, liền hỏi Trình Đường: “Anh ta cúi lạy là cúi lạy họ hàng thân thiết nhất và cho nhiều tiền mừng nhất đúng không?”
Trình Đường: “…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây