“Ồ, hóa ra Ngô Xung là thứ không ai muốn, nếu biết gã ta đáng thương như vậy, lẽ ra sớm nên tiễn gã rời khỏi thế giới tang thương này mới phải.”
Chu Bạch biết Ngô Xung hẳn là đang giấu ở chỗ không xa, cho nên cố tình khuếch đại giọng nói của mình để gã ta có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
“Sao ngươi không chết đi? Loại quái vật vô nhân tính như ngươi, nên bị xé thành từng mảnh ném vào ngọn núi cằn cỗi này!”
Lão Vương bị Chu Bạch nói cho tức giận, sau đó cũng không để ý tới thực lực của hắn nữa. Sức mạnh chênh lệch rất lớn nên lão ta rút ra một con dao ngắn từ thắt lưng.
Sau đó khập khiễng lao về phía Chu Bạch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây