Khang Hy thở phào một hơi, bỗng nhiên hỏi: “Năm thứ hai mươi chín, trẫm bệnh nặng như vậy, vì sao không thấy con có một chút lo lắng nào?”
Dận Nhưng nhớ lại một chút, nhíu mày nói: “Không phải ngài nói con là thái tử, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải duy trì khí độ của thái tử sao? Nhi tử làm việc ngày đêm, chính là vì muốn nhanh chóng đến gặp hoàng a mã, kết quả là vừa gặp, ngài đã để ta trở về.” Có nghĩa là năm đó hoàng a mã để mình hồi kinh là vì lý do này?
Khang Hy khựng lại, không có Hách Xá Lý Minh Huyên đó dẫn đường, đúng là Bảo Thành không biết thể hiện tình cảm của mình. Nhưng mà đến đây, ông cũng coi như cởi được nút thắt trong lòng.
Đúng là không có so sánh thì không có đau thương, chỉ cần Khang Hy vừa nhắm mắt là có thể nghĩ đến bức thư đầy lời lẽ khinh thường của tên hỗn đản đó viết cho mình, nhìn mấy nhi tử tôn kính hơn là thương yêu, nhìn các nữ nhi quan tâm nhưng đều giữ khoảng cách… Trong lòng ông rất khó chịu.
“Vậy tôn tử của trẫm đến bao giờ mới đến?” Khang Hy không trông cậy vào mấy nhi nữ, nhưng ông tin rằng tôn tử của mình sẽ thông minh lanh lợi như trong trí nhớ, lúc này, ông muốn bồi dưỡng một thái tôn khiến người khác không thể tìm ra khuyết điểm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây