Không hiểu sao, Trường Sinh không lại đột nhiên nói ra lời trong lòng: “Ta thường xuyên có một giấc mộng, trong mộng, ta ở trong một ngôi nhà lớn, cả ngày chỉ có thể nhìn một thân cây, từ khi nó là cây non cho đến khi trở thành đại thụ, ta chưa từng nhìn thấy cảnh nào khác, chỉ nhìn thấy bầu trời to bằng một cái bát. Ngạch nương nói kiếp trước, ta nhất định là hài tử nhà phú quý, nhưng mà ta thấy mình trong mộng không vui vẻ. Ta còn rất thích a mã và ngạch nương của ta, thích a mã chơi với ta, thích ngạch nương làm món ngon cho ta, cho nên ta rất thích cuộc sống bây giờ.”
Trường Sinh nói xong thì đột nhiên che miệng, có chút ngại ngùng nói: “Ta đã đồng ý với ngạch nương sẽ không nói lung tung ở bên ngoài, gia gia, ngươi quên mấy chuyện ta vừa nói đi nha! Lạ thật, bình thường ta rất nhớ mà, hôm nay làm sao vậy nhỉ? Sao lại nói nhiều như vậy?”
“Được, ta quên rồi!” Khang Hy gật đầu, nhìn tiểu gia hỏa đứng dậy chạy đi, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Con thích là tốt rồi.”
“Đừng đi quấy rầy thằng bé!” Khang Hy dặn dò Vinh Hiến công chúa: “Nó rất thích cuộc sống bây giờ.”
“Vâng!” Nhiều năm trôi qua như vậy, thật ra trong lòng Vinh Hiến công chúa đã sớm hiểu lúc trước hoàng quý thái phi nói vậy chỉ vì muốn an ủi bọn họ, nhưng mà bây giờ bọn họ lại gặp được Trường Sinh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây