“Còn có gì có thể khiến trẫm tức giận hơn cả việc nữ nhi của trẫm phải chịu ấm ức?” Khang Hy vễnh râu trừng mắt, quát lớn.
Vừa mới dứt lời đã bị mùi dê tanh tưởi trên người nàng xông đến mức muốn hắt xì một cái, muốn đẩy nữ nhi ra, nhưng lại nhìn thấy trên đầu nàng đã có tóc bạc.
Vì thế ông duỗi tay ra vuốt ve nói: “Lần trước ở Mông Cổ nghe nói con bị bệnh, bệnh gì? Đã khoẻ chưa? Có đưa bọn nhỏ đến không? Cho dù là phù Mông đi chăng nữa, con cũng là quân, bọn họ là thần, đương nhiên muốn thoải mái như thế nào thì hãy như thế đó, trẫm sinh các con ra để các con phải chịu ấm ức sao?”
“Hoàng a mã hỏi nhiều câu hỏi như vậy, nhi thần cũng không biết nên trả lời cái nào trước, hoàng a mã ngồi xuống đi, để chúng nhi thần hành lễ với ngài trước.” Trái tim Vinh Hiến công chúa mềm nhũn, nàng là người được sủng ái nhất trong số các công chúa, đương nhiên đối với Khang Hy cũng thoải mái hơn nhiều.
Bởi vì Khác Tĩnh công chúa có địa vị cao nhất nên nàng dẫn theo nhóm tỷ tỷ muội muội hành lễ với Khang Hy, Khang Hy nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt nàng, nói: “Con thiếu cái gì, muốn cái gì, trẫm đều cho con. Chuyện ở Mạc Bắc Mạc Nam, sau này trẫm chỉ có thể thông qua con để kiểm soát.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây