“Đại phúc tấn lúc trước trẫm lụa chọn kỹ càng rồi gả cho ngươi, nhưng ngươi đối xử với nàng ấy như thế nào? Trong vòng mười một năm sinh cho ngươi bốn nữ một tử, kết quả ngươi lại dụng mạng của nàng ấy để đổi lấy đứa nhỏ? Ngươi nhìn Phật Nhĩ Qủa Xuân, rồi lại nhìn Hoằng Dục đi… Một lòng một dạ tranh quyền đoạt lợi, sức khoẻ của mấy đứa nhỏ đã yếu ớt thành ra thế này rồi, trẫm thực sự không thể hiểu được, ngươi tranh giành ngôi vị thái tử, nhưng ngươi đã có người thừa kế chưa?” Khang Hy nghiến răng nghiến lợi nói.
Khoé miệng Dận Thì run rẩy một chút, hắn ta muốn nói rằng bản thân mình rất coi trọng năm đứa nhỏ do phúc tấn sinh ra, cũng không để các nàng phải chịu ấm ức, nhưng khi nhìn thấy nhóm nữ nhi yếu ớt đang quỳ gối xung quanh mình cầu xin cho mình, hắn ta lại không thể không thừa nhận rằng sự quan tâm của mình đối với các nàng thực sự không đủ.
“Trẫm cho ngươi không hiểu chuyện này, trẫm cho ngươi chỉ lo sinh chứ không quan tâm đến việc nuôi dưỡng này, trẫm cho ngươi bắt nạt tôn nữ của trẫm này! Đứa trẻ đang yên đang lành, đứa trẻ đang yên đang lành đấy? Tại sao lại nuôi dưỡng thành ra thế này?” Khang Hy càng nói càng tức giận, càng nói càng đau lòng, con khỉ nghịch ngợm của ông sao lại biến thành một con chim sợ cành cong? Vừa nói, ông lại cầm lấy chiếc chổi lông gà ở bên cạnh, đánh từng cái vào lưng Dận Thì.
Lần này Dận Thì lại không né tránh, nhìn nhóm nữ nhi đã bị doạ đến bật khóc, hắn ta vội vàng dập đầu nói: “Hoàng a mã, cầu xin ngài đưa mấy đứa Phật Nhĩ Qủa Xuân đến chỗ của ngạch nương…” Đánh thì đánh, đừng doạ đến bọn nhỏ.
Khang Hy hít một hơi thật sâu, sau đó lại đánh một cái vào người Dận Nhưng đang đứng bên cạnh chế giễu, mắng: “Đứa nào đứa nấy đều không thể khiến ta bớt lo, con cũng vậy, không thể chăm sóc tốt cho Thư Thư, Hoằng Tích cũng nuôi không tốt…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây