Khang Hy lại không nhịn được nhớ đến đầu quả tim đáng yêu của mình, không biết đầu quả tim Tiểu Nhục Nhục có nhớ mình không, có khóc nhè không? Không có hoàng a mã chống lưng cho cô bé, không biết có người bắt nạt cô bé không?
“Chó liếm, chó liếm, liến đến cuối cùng hai bàn tay trắng!” Khang Hy hừ lạnh một tiếng, nhắc lại những lời mà hoàng quý phi đã cảm thấy sau khi đọc thoại bản. Sau đó đưa mắt ra hiệu, lập tức có thị vệ áp tải một lão thái giám đến đây.
Chờ đến khi Khang Hy nhìn thấy trong mắt Dận Tự ngoại trừ nghi hoặc ra thì không có chút thay đổi nào, mới thực sự thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Đây là cái đinh mà nhạc nhạc cấp cho Quách Lạc La thị ở bên cạnh trẫm trong cung, ngươi không biết sao?”
Dận Tự bày ra vẻ mặt mờ mịt, hắn ta thực sự không biết, nếu biết, chẳng phải sẽ càng tiện nắm giữ hành tung của hoàng a mã hơn sao?
Khang Hy thở dài, mặc dù ông không thích đứa con trai Dận Tộ kia, nhưng người ta có thể dễ dành người khác đến quay vòng, toàn bộ nhân mạch trong tay Quách Lạc La thị đều bị Dận Tộ bắt vào tay mình, nhưng Dận Tự thì sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây