“Hoàng thượng té ngã trong ruộng lúa của ta, cho dù là vì nguyên nhân gì mới té ngã đi chăng nữa, nhưng trong cung ngoài cung vẫn không hề nhắc đến ta dù chỉ một câu, ta biết đó là Bảo Thành đang bảo vệ ta. Con đau lòng như vậy còn không quên bảo vệ ta, ta thực sự rất cảm động.”
“Di mẫu đảm bảo sẽ cố gắng chăm sóc tận tình cho hoàng thượng vào những lúc con không thể chăm sóc song song được. Cho nên Bảo Thành à, con đừng đau lòng, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của đời người, chúng ta sẽ rời đi, con sẽ trưởng thành, chờ đến khi con già đi, đám Hoằng Yến lại trưởng thành giống như con bây giờ.”
“Con thử nhớ lại Tiểu Tứ lúc còn nhỏ chỉ biết bú sữa và khóc oa oa, rồi nhìn lại vẻ ngoài mạnh mẽ bản lĩnh của nó bây giờ đi, con nên hiểu rõ rằng, năm tháng đối xử với mỗi người đều rất công bằng. Cho dù là đối với hoàng a mã của con, đối với ta, hay là đối với các con, cũng như các con không thể mãi mãi chỉ là đứa trẻ, chúng ta đương nheien sẽ giả đi, rời bỏ thế gian này.”
“Hoàng a mã của con là một vị hoàng đế vĩ đại, điều con phải làm chính là tiếp nối ý chí của phụ thân, để Đại Thành càng ngày càng phồn thịnh, để cho hoàng a mã của con có thể nhìn thấy một triều đại thịnh thế, cũng không uổng phí hoàng a mã của con dốc lòng dạy dỗ nhiều năm.”
“Cho nên một vị quân chủ không thể bị tình cảm chi phối, bởi vì trên người hắn phải chịu trách nhiệm nặng nề hơn nữa, hắn càng phải bình tĩnh và tỉnh táo, di mẫu biết Bảo Thành của di mẫu sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác, đúng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây