Vừa dứt lời, nước mắt cũng không chịu nổi mà rơi xuống. Mấy ngày nay đều thấp thỏm lo lắng, Minh Huyên luôn cố gắng chịu đựng, không để mình rơi nước mắt. Nhưng mà lúc này nhìn thấy người, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
“Di mẫu, cữu công ông ấy… Mưu phản… E là Hách Xá Lý gia sẽ xảy ra chuyện. Có thể sẽ bảo toàn được tính mạng, nhưng mà…” Dận Nhưng dùng bàn tay không bị thương, đưa khăn tay cho Minh Huyên, áy náy nói: “Sợ là người sẽ không còn nương gia nữa.”
“Không còn thì không còn, bây giờ ta có của cải phong phú, cũng không cần Hách Xá Lý gia trợ cấp, Phong Sinh đã thành thân sinh hài tử, chỉ cần ngạch nương và hắn còn sống thì sẽ sống tốt.” Minh Huyên lau nước mắt, mắng: “Tác Ngạch Đồ chính là cái thứ ngu xuẩn, tham sống sợ chết, mấy năm nay, nếu không phải vì con, hoàng a mã của con đã sớm thu thập ông ta rồi.”
Dận Chỉ đứng ngoài cửa sủng sốt, không ngờ hoàng quý phi chỉ coi nương gia là túi tiền, thực sự là không dám tin. Hắn nhìn sang Dận Chân, sau đó chắp tay lui ra ngoài.
Dận Chân nghe được lời nói thật lòng của Hoàng Quý Phi ở trong phòng, hắn dứt khoát đứng ngoài cửa canh gác cho hai người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây