Dận Nhưng cũng bị bất ngờ đến ngây người, hoàng a mã nói nhân giai hữu dục*, kiềm chế là bản năng của con người, bất cứ ai cũng không được cố tình làm bậy,…nhưng người này sao lại chẳng có ý muốn kiềm chế gì cả?
*nhân giai hữu dục: Con người đều có ham muốn
“Cách cách, được rồi.” Minh Huyên nhìn Na Bố Kỳ vẻ mặt buồn bã bị cung nữ kéo lại, nàng thở dài ôm thái tử mũm mĩm, ngửi mùi hương sữa thơm lừng của cậu bé nói: “Cách cách định sau này không rời khỏi Từ Ninh Cung nữa hả?”
“Hơn nữa cho dù thái tử có nói với hoàng thượng thì cách cách cho rằng mình thật sự không cần vào hậu cung nữa sao?” Nói đến đây Minh Huyên trầm giọng nói tiếp: “Khoa Nhĩ Thấm đưa một người cực lực phản đối việc tiến cung như vậy đến đây có phải là có mưu đồ khác hay không? Nếu như cách cách cứ bướng bỉnh làm bậy như vậy thì người khác có nghĩ vậy không?”
Na Bố Kỳ không cất lời cúi đầu trầm mặc một lúc lâu mới chầm chậm nói: “Ta chưa từng nghĩ đến việc không tiến cung, từ nhỏ đã biết. Nhưng việc này quá khó, ta thực sự không có cách nào khiến hoàng thượng thích mình. Cho dù ta có ăn ít hơn người khác thì khung xương ta vẫn to như vậy…Cả eo ta cũng không mềm mại như ngươi, ta không có ngực, ta béo như vậy…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây