“Không thể không đề phòng người khác, cho dù có phải nó làm hay không, đề phòng nhiều hơn cũng là chuyện nên làm. Con cũng biết, không phải tất cả tình thân đều được đặt trong lòng. Theo lời Dận Chân nói, không có duyên phận chính là không có duyên phận.” Minh Huyên nghiêm túc nói với Dận Nhưng: “Con nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, có biết không?”
Dận Nhưng đồng ý.
Sau khi Khang Hy trở về, hắn không hề thấy yên lòng, hắn bắt đầu âm thầm điều tra tất cả nhi tử và nhi tức của mình. Bởi vì trời nóng, hắn lại đưa mọi người đến Sướng Xuân viên nghỉ ngơi. Đồng thời cũng gọi hoàng trưởng tử Hoằng Yến đến bên cạnh mình, mỗi ngày hắn bỏ ra nửa canh giờ dạy vỡ lòng cho cậu bé.
Về vấn đề giáo dục, Minh Huyên không bao giờ nhúng tay vào. Nhưng Hoằng Yến lại âm thầm nói với dì của cậu, cậu cảm thấy thái độ của những người khác đối với mình có sự thay đổi rất tế nhị.
“Hoàng thái tôn? Tam thúc điên rồi sao?” Tác Ngạch Đồ không hiểu Minh Huyên cũng giống như Minh Huyên không thể nào hiểu nổi ông. Sau khi Khang Hy đích thân dạy vỡ lòng cho Hoằng Yến, Tác Ngạch Đồ đột nhiên đến Sướng Xuân viên đề nghị hoàng thượng hạ chỉ lập thái tôn, Minh Huyên nhìn ông như nhìn một tên ngốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây