Dận Nhưng che mặt, rất nhiều khi một người thông minh như hắn cũng không nhìn xa bằng di mẫu.
Không phải lòng nghi ngờ của hoàng a mã rất nặng sao? Hắn giao hảo với người nào, ngài ấy đều có thể đào ra tám đời tổ tông nhà người đó. Nhiều lần hắn còn nghĩ chi bằng cứ dứt khoát nhận lấy nhân mạch mà cửu công đưa cho mình. Nhưng trong lòng vẫn còn chút mong đợi, vì vậy mới chỉ dám kết giao với những người trẻ tuổi, thật ra người trẻ tuổi thì càng dễ lôi kéo, chỉ là biến số quá cao.
“Di mẫu, ta biết rồi, chuyện này để sau này lại nói tỉ mỉ hơn.” Dận Nhưng sợ Minh Huyên còn lo lắng cho mình nên nói thẳng ra.
Minh Huyên gõ nhịp ngón tay lên bàn, mở miệng an ủi hắn: “Nghĩ thoáng một chút, tuy rằng đám người Dận Thì xuất cung nhìn có vẻ tự do, nhưng chi phí ăn uống sử dụng của cả nhà đều trông cậy vào hai mươi mốt vạn lượng bạc đó. Hôm trước ta còn nghe Huệ phi nói rằng phủ đệ còn chưa xây xong đã tốn rất nhiều bạc. Hơn nữa, con cho rằng hoàng a mã của con không biết những người mà Nạp Lan Minh Châu tiến cử cho Dận Thì là người nào ư? Cho nên ra ngoài sống cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu.”
“Di mẫu, ta hiểu rồi, ở trong cung ăn của hoàng a mã, dùng của hoàng a mã, còn có thể tích góp của cải cho bản thân, sau này hoàng a mã còn có thể giúp đỡ dạy dỗ Hoằng Yến. Ta không hâm mộ đám người đại ca nữa, thật đấy!” Dận Nhưng nghe ra sự quan tâm của di mẫu, mỉm cười nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây