Trương Đình Toản nghe Dận Nhưng hỏi vậy thì đáp: “Đình Ngọc quả thật thông tuệ hơn thần lúc nhỏ. Năm ngoái bởi vì a mã mà không tham gia thi cử, sang năm nhất định có tên trên bảng!”
“Một nhà ba tiến sĩ! Là chuyện tốt!” Dận Nhưng mỉm cười gật đầu, nói tiếp: “Trương sư phụ dạy dỗ con cháu đương nhiên tốt!”
“Điện hạ... hình như gần đây ngài có tâm sự?” Thái tử nhỏ hơn hắn ta rất nhiều tuổi, làm người khiêm tốn, rất nhiều thời điểm Trương Đình Toản đều xem hắn như đệ đệ mà đối đãi, cũng biết hắn ngồi ở địa vị cao rất khó, vì thế nói.
Dận Nhưng khẽ lắc đầu, một khi đã nảy sinh ý tưởng ngỗ nghịch thì rất khó dập tắt, quyền lợi quá mức tốt đẹp, nhưng hắn không ngốc, suy nghĩ này không thể nói với bất cứ ai, ngay cả di mẫu cũng không thể.
“Dữu thần à! Nhiều khi cô rất hâm mộ các ngươi, có thể không bị vây trong bốn bức tường cung. Người trẻ tuổi cùng nhau làm thơ làm phú, đua ngựa rồi ném thẻ vào bình. Là cô bỗng dưng nhàn rỗi, cũng không phải là tâm sự gì, chỉ là thỉnh thoảng muốn nghỉ ngơi một chút.” Dận Nhưng biết không nói gì càng khiến người ta nghĩ nhiều, vì vậy đã nói nửa thật nửa giả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây