“Nhắc đến thập muội muội mới nhớ, lát nữa ngài nhớ đi an ủi muội ấy đấy. Hai ngày trước không học thuộc phát âm tiếng Mông Cổ, nghe di mẫu nói muội ấy còn trốn trong chăn khóc!” Thái tử phi đỏ mặt, dịu dàng nói.
Dận Nhưng nhíu mày, thở dài nói: “Ta biết rồi, trở về nói hoàng a mã đưa muội ấy ra ngoài giải sầu đi!”
Tuy Dận Nhưng biết muội muội nhà mình không ngốc, nhưng nếu so sánh với những người khác thì muội ấy có vẻ không được thông minh lắm. Nhưng tiểu Nhục Nhục đã rất cố gắng rồi, ở trên phương diện học tập, từ trước đến giờ chưa từng chậm trễ, ngay cả Dận Chân cũng công nhận là muội ấy rất nỗ lực kia mà.
Lúc tiểu Nhục Nhục còn nhỏ thì bọn họ còn có thể an ủi muội ấy rằng mọi người đều như vậy. Nhưng bây giờ muội ấy đã đến tuổi đi thư phòng, trong lúc mọi người đều đang cố gắng, khoảng cách giữa tiểu Nhục Nhục và những những khác cũng càng ngày càng lớn.
“Trẫm biết rồi.” Nữ nhi không học được tiếng Mông cổ, thương tâm trốn trong chăn khóc nhè, Khang Hy nghe vậy cũng rất đau lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây