“Hoàng quý phi nói đúng lắm, trời đất rộng lớn cũng không quan trọng bằng nàng và hài tử, sinh cái thai này xong thì nghỉ ngơi mấy năm đi! Tuy gia muốn nhi tử, nhưng cũng không nỡ để nàng liều mạng.” Sau khi thu thập những tên ăn chơi đã lấy phúc tấn nhà mình ra đánh cược xong, Dận Thì trở về dịu dàng nói với đại phúc tấn.
Ai ngờ được người như Nạp Lan Dung Nhược sẽ có nhi tử không học vấn không nghề nghiệp như thế này chứ? Dù không được gia tộc coi trọng thì thế nào, Đông Giai Pháp Hải còn có thể dựa vào năng lực của chính mình để thi đỗ khoa cử đấy!
Y Nhĩ Căn Giác La thị nói với giọng hối lỗi: “Nếu cái thai này vẫn là nữ nhi...”
“Gia trồng hồng đậu, nàng lại hy vọng con bé lớn thành hoàng đậu, chuyện này có thể trách ai chứ?” Dận Thì cũng không phải đã thật sự nghĩ thoáng, chỉ là lần này ra ngoài, nhìn thấy thứ tử của Nạp Lan Dung Nhược trộn lẫn với đám không ra gì đó, trong lòng có có chút cảm khái. Nhi tử không biết tranh khí còn không bằng nữ nhi đâu!
“Năm đó Nạp Lan Dung Nhược suốt ngày so sánh gia với thái tử, nói thái tử giỏi hơn gia chỗ này, tốt hơn gia chỗ kia, nói thái tử đã học được những gì, nói hoàng a mã khen thái tử như thế nào? Nếu cái thai này là cô nương, để thái tử sinh nhi tử trước, nhi tử của gia mấy năm nữa hẳn sinh, cũng bớt bị so sánh.” Nhớ đến năm đó thời thời khắc khắc đều bị đem ra so sánh, Dận Thì cảm thấy thật thống khổ. Loại thống khổ này vẫn nên nhường cho nhi tử của người khác cảm nhận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây