“Cửu ca thật có tiền.” Dận Tư nhìn chiếc mặt nạ hoàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, âm thầm cảm khái tự đáy lòng, xem ra sau này cậu phải đối xử với cửu ca tốt hơn. Rốt cuộc cũng là ca ca ruột, huynh ấy được ăn thịt thì tốt xấu gì cậu cũng có thể uống chút canh. Vừa nghĩ như vậy, Dận Tư bỗng cảm thấy người miệng tiện như cửu ca cũng không phải là không thể chấp nhận nổi.
Hai vị tiểu a ca thập nhị và thập tam vội vàng gật đầu, trong lòng cũng hâm mộ sự giàu có của cửu ca. Ánh mắt của mấy vị công chúa cũng lập lòe.
Thái tử đến, tự nhiên đã có người vào bẩm báo với Dận Kỳ. Dận Kỳ hít sâu một hơi, bây giờ hắn ta đã bình tĩnh khi đối diện với vết thương trên mặt mình rồi, chỉ là có chút không quen với ánh mắt của các huynh đệ.
“Ngũ ca ca, huynh có đau không?” Sau khi Dận Kỳ mở cửa, mọi người lập tức bước vào trong, tiểu Nhục Nhục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị băng bó của Dận Kỳ, tuột xuống khỏi vòng tay của Dận Nhưng, sau đó chạy đến bên chân Dận Kỳ, ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải là rất đau hay không?”
Dận Kỳ vừa cúi đầu xuống thì thấy nhóc con sắp khóc đến nơi rồi, vội vàng ôm cô bé lên, dịu giọng nói: “Không đau, một chút cũng không đau.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây