“Thả một ít miếng bông sạch sẽ đã được hong khô vào trong rượu mạnh, lúc sử dụng thì dùng cái kẹp sạch sẽ để gắp ra, dùng nó lau sạch chỗ bị thương rồi lại bôi thuốc. Sau đó dùng vải bông sạch thoáng khí để băng bó, chờ chút... Có phải nên cho người dệt ra một lượng lớn vải bông tơi xốp? Dệt thành mảnh dài dễ băng bó.” Minh Huyên nhìn tiểu Tôn thái y và tiếp tục dông dài.
Rượu mạnh có thể có lợi cho việc phục hồi vết thương. Năm đó, sau khi hoàng quý phi hạ nhiệt cho thái tử, tiểu Tôn thái y đã nghiền ngẫm ra công dụng của rượu mạnh, nhưng chi phí nấu rượu quá cao, không dễ quảng bá rộng rãi, lại không ngờ còn có thể chưng cất và tinh luyện.
Nếu thật sự có thể tinh luyện, vậy chẳng phải chỉ cần đem ít rượu mạnh thôi sao? Tiểu Tôn thái y nghĩ đến những loại thuốc mà Khang Hy mệnh lệnh cho thái y sở thu thập và chế tạo trong khoảng thời gian này, trong đầu lập tức có ý tưởng.
“Nương nương thật thông minh.” Tiểu Tôn thái y mỉm cười khen ngợi. Lời này là lời thật lòng, dù sao mấy năm nay ông ấy cũng được lợi rất nhiều.
Minh Huyên trừng mắt nhìn ông, nói với giọng không hề khách khí: “Đừng vờ vịt nữa, bên cạnh ông có học đồ nào tay chân nhanh nhẹn hay không? Tặng cho tứ a ca hai người được chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây