Minh Huyên hít một hơi sâu, cũng cảm thán nói: “Đa tạ con làm bạn bên cạnh ta nhiều năm như vậy, bởi vì có con nên ta mới có thể luôn vui vẻ hạnh phúc, hạnh phúc chưa bao giờ có.”
Dận Nhưng nhìn Minh Huyên, đỏ mắt: “Bởi vì có người, Bảo Thành cũng hạnh phúc!”
Yến tiệc thành hôn, Minh Huyên không tham dự, nhưng Nhục Nhục và Tứ ca ca của cô bé thì đã đi qua từ sáng sớm.
Buổi tối, Nhục Nhục được đưa về, nhưng lại liên lục lắc đầu hoảng sợ, nói mình không bao giờ muốn làm tân nương tử nữa, cũng không muốn gả cho thái tử ca ca.
“Không đẹp chút nào, mặt thật là trắng… Cười thôi cũng rơi phấn…” Nhục Nhục bĩu môi, mất hứng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây