Sau khi Đại phúc tấn cẩn thận kiểm tra vết thương của nữ nhi thì thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, may có Đại a ca nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.
“Xem cho Đại phúc tấn một chút, xem có cần dùng dược không?” Uy lực của hùng hài tử, Minh Huyên cũng coi như đã được lĩnh giáo, mới hơn một tuổi đã có thể làm cho y phục trên người rách tung toé, lại còn cợt nhả, nàng không khỏi đồng tình với Đại phúc tấn.
Mặt Đại phúc tấn trắng bệch, có chút xấu hổ nên muốn từ chối, nhưng Đại a ca lại mở miệng đa tạ hoàng quý phi, nàng chỉ có thể đưa tay ra để thái y bắt mạch cho mình.
“Có hỉ?” Đại a ca nghe thấy thái y chẩn mạch, lập tức hét lớn.
Minh Huyên vội vàng bịt tai cô nương nhà mình, Dận Thì lại lải nhải: “Người đâu, mau đưa nha đầu thối này đến cung của ngạch nương, gia cũng không thể lưu lại trong cung để phúc tấn nhìn thấy được, những bức hoạ lúc trước cũng phải tiêu hủy… Tìm mấy cung nữ thái giám dễ nhìn, tính cách dịu ngoan đến hầu hạ phúc tấn…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây